Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 72: Quá khứ của Hà Vĩnh và Tần Lam
Đó là năm thứ hai Tần Lam làm việc ở Hà thị, cô đang làm ở phòng Marketing. Quan hệ của cô và Hà Vĩnh phải giữ bí mật, ban đầu Tần Lam rất không vui, nhưng sau đó cô cảm thấy như vậy cũng không tệ.
Nếu mọi người biết cô là nhân tình của Hà Vĩnh thì họ sẽ vừa khinh miệt, vừa xa lánh lại còn gây khó dễ cho cô. Trong lúc chưa đứng vững ở Hà thị, cô biết mình không nên làm quá.
Mọi chuyện bây giờ cô đều phải nhịn, phải ăn nói khép nép với tất cả mọi người. Nhưng trong tương lai, khi cô trở thành bà chủ, là lúc mấy người từng bắt nạt cô phải trả giá.
Hôm nay cô và phòng Marketing sẽ có buổi hợp cùng đối tác để trình bày các dự án của họ, Hà Vĩnh vì nhận thấy mối là ăn khá lớn nên cũng sắp xếp thời gian tham dự.
Tần Lam chuẩn bị sẵn sàng các hồ sơ cho quản lý của cô, lúc đang mang hồ sơ đến phòng họp thì có người đụng nhẹ vào cô và đánh rơi cây viết xuống đất.
Tần Lam nhìn người kia không phải nhân viên Hà thị, có lẽ là đối tác, do đó cô mỉm cười nhẹ nhàng cúi xuống nhặt viết lên cho người kia. Lúc cúi xuống, Tần Lam cũng không quên điều chỉnh tư thế, để vẻ đẹp cơ thể của cô xuất hiện trong tầm mắt hắn.
- Thật xin lỗi đã đụng phải ngài.
Người kia không đúng là từ bên đối tác, còn là giám đốc phụ trách dự án, cũng không phải Tần Lam va vào hắn, mà là hắn thấy cô nên ngơ ngẩn đánh rơi viết thôi.
Thanh niên trẻ tuổi luôn rất dễ bị hút mất hồn bởi người đẹp.
Trong suốt buổi họp, hắn toàn nhìn cô, cuộc họp nói về cái gì hay bên Hà Vĩnh đang trình bày thứ gì, hắn đều nghe không vào. Cuối buổi họp, hắn đề nghị Tần Lam cũng tham gia vào dự án, Cố thị tất nhiên là đồng ý.
Tối hôm đó điện thoại của Tần Lam lại nhận được hai chữ "lên đây!".
Tần Lam thường về muộn hơn so với đồng nghiệp, một phần vì đợi lệnh của Hà Vĩnh, một phần vì cô biết muốn thành công hơn người thì phải bỏ ra công sức nhiều hơn.
Cô dẹp đống hồ sơ đang làm, bước vào thang máy bấm lên tầng 45 của Hà Vĩnh.
Căn phòng vẫn âm u với ánh sáng yếu ớt phát ra từ chiếc đèn âm tường. Hà Vĩnh vẫn ngồi trên ghế salon quay lưng về phái cô.
Cô bước đến, nhẹ nhàng massage vai của hắn, sau đó đem toàn thân hình áp vào lưng của hắn, yểu điệu nói.
- Hà tổng, gọi em lên đây có việc gì?
Hà Vĩnh nhắm mắt coi như không nghe thấy cô. Tần Lam cũng không vì vậy mà thất vọng. Cô đi phía trước, quỳ xuống dưới chân hắn rồi lại lặng lẽ dùng tay cởi thắt lưng cho hắn.
Việc này cô làm mãi thành quen, không có gì phải ngượng.
Hà Vĩnh để mặc cô tác quái trên người mình.
Lúc cô cho cậu nhỏ của hắn vào miệng, dùng nó để phục vụ hắn, hắn gầm nhẹ, hưng phấn hẳn lên, cậu nhỏ bắt đầu trướng lên trong miệng Tần Lam.
Qua một lúc lấy lòng hắn, cô ngồi dậy, tự cởi quần lót ra khỏi váy, cởi hết nút áo sơ mi, chỉ để lại chiếc áo lót lấp ló bên trong.
Sau đó cô ngồi lên cậu nhỏ của Hà Vĩnh, bắt đầu tự mình vận động.
Hà Vĩnh càng thấy hưng phấn hơn, hắn nắm chặt eo cô, dùng sức phối hợp Tần Lam.
Hà Vĩnh kéo gáy Tần Lam xuống, hôn cô, bên dưới cũng không ngừng đẩy đưa. Sau đó hắn cắn nhẹ lên vai cô, nói.
- Hôm nay cô và tay giám đốc kia đã xảy ra chuyện gì.
Tần Lam còn chưa kịp nói gì, Hà Vĩnh đổi tư thế, cho Tần Lam quỳ trên ghế salon, hắn đến từ phía sau cô. Tần Lam không thể nhìn được gương mặt hắn không biết hắn nghĩ gì. Nếu hắn ghen cô sẽ rất vui, nhưng giọng của hắn đều đều, không giống như đang ghen hoặc tức giận chút nào.
Nhưng hắn dùng lực rất ác, Tần Lam nắm chặt vào thành ghế salon, giọng cô ngắt quãng.
- "Em....anh ta, ahhh, hôm nay, anh ta...ahhh, va vào em, sau đó....ahhhhh....sau đó rơi viết. Em chỉ, em chỉ...ahhh...ahhhh, chỉ lượm lại viết cho anh ta thôi....ahhhhhhhhh. Hà tổng anh, anh, đừng giận mà...
Hà Vĩnh dùng lực càng nhanh, càng gấp rút, Tần Lam ngoài kêu lên thì chẳng thể làm gì được nữa. Sau đó hắn gầm lên, trút tinh dịch vào bên trong cô. Sau khi xong chuyện hắn bỏ vào toilet, kèm theo câu nói để lại cho cô.
- "Nhớ uống thuốc ngừa thai".
Tần Lam mệt mỏi ngồi xuống ghế salon, nhìn ánh đèn đường rạng rỡ ngoài kia, ánh đèn chiếu đến từng ngõ ngách của Bắc Thành. Đêm đã dần khuya nhưng cô biết mình không có cơ hội ở lại.
Tần Lam mặc lại trang phục, chỉnh trang bản thân một chút rồi đi ra ngoài.
Cô đi về phòng làm việc của mình, lấy túi xách và áo khoác sau đó lái xe về nhà trọ.
Cô ở bên Hà Vĩnh đã lâu, đáng lí cô có thể dùng tiền của hắn mua cho mình một căn nhà, nhưng cô không muốn mua vì cô hy vọng Hà Vĩnh sẽ tặng cho mình một trong số rất nhiều ngôi nhà của hắn đang sở hữu.
Cô cũng ngoan ngoãn uống thuốc tránh thai theo lời Hà Vĩnh. Cô không dám có một chút suy nghĩ nào về việc có con với hắn cả, ít nhất là trong hiện tại.
Hà Vĩnh đã từng nói với cô, hắn biết bất kì người phụ nữ nào cũng muốn có con với hắn nhưng nếu ai đó nghĩ rằng, chỉ cần có một đứa bé với hắn sẽ có thể trở thành bà chủ của Hà thị thì họ đã lầm to.
Nếu ai có con, hắn sẽ nhận đứa trẻ, nhưng người mẹ phải chết. Nếu ai muốn hy sinh bản thân để con được mang họ Hà, hắn cũng không có ý kiến.
Nhưng thử hỏi ai muốn có con với Hà Vĩnh đều mong muốn trở thành bà chủ Hà thị, họ muốn một cuộc đổi đời để có cuộc sống trong nhung lụa. Cho nên bọn không ai dám bước qua giới hạn của Hà Vĩnh cả.
Cái hay của Hà Vĩnh là ở đây, hắn quá rõ tham vọng của những người này, mẹ hắn, Tần Lam, những người khác, hắn biết cách bóp nát những mưu toan đó từ trong trứng nước.
Những người như họ là những người chỉ nghĩ cho mình, ai sẽ vì để sinh được con cho hắn mà cam lòng mất mạng.
Và Hà Vĩnh rất nghiêm túc trong việc này. Cho nên, Tần Lam tự nói với mình phải nhẫn nại, phải vâng lời, phải chứng minh giá trị bản thân để hắn không thể rời cô được.