Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lê Tường vừa nhìn đã thấy rất hài lòng, dù sao cũng là nàng tự tay mình vẽ nên đường viền, dù xây lệch cũng chẳng lệch được bao nhiêu. Chỉ cần xây theo đường viền đó, tuyệt đối không sai được.
“Đúng là hình dạng này, rất tốt rồi.”
Nàng nhìn xuống bếp, một hồi đã tìm được cái bếp lò nhỏ mọi người thường dùng để hấp bánh bao trên thuyền.
“Phụ thân, ngươi giúp ta dọn bếp lò nhỏ này qua cửa sau một chút, ta đi làm cơm trưa.”
“Được, để ta mang qua đó cho.”
Dường như với Lê Giang, cái bếp lò nặng mấy chục cân cũng nhẹ nhàng không khác gì một bữa ăn sáng. Sau khi dọn xong bếp lò, hắn lại cầm thùng nước qua giếng gánh thêm hai xô nước trở về.
Lúc này Quan Thúy Nhi cũng nghe được tiếng động ở bên dưới, nàng ấy lập tức đi xuống, giúp đỡ hai người dọn củi lửa ra cửa sau.
“Biểu muội, trưa nay chúng ta ăn gì mà cần chuyển bếp lò qua đây vậy?”
“Ừm…… Làm mì sợi đi.”
Mì sợi, một món ăn vừa tiện lợi vừa mau lẹ, lại không chiếm chỗ ngồi, chẳng khác nào vừa tiết kiệm được sức lực lại mang tới lợi ích kinh tế không ngờ.
“Biểu tỷ, ta đi đun nước nhồi bột, ngươi giúp ta rửa sạch những củ sen chúng ta mua về đi, đợi chút ta có chuyện cần dùng.”
“Được được được.”
Trong lòng Quan Thúy Nhi đã sớm ngứa ngáy từ lâu, nàng ấy rất háo hức muốn nhìn xem biểu muội lấy củ sen để làm gì.
Sau đó, nàng ấy trực tiếp mang hai mươi cân củ sen ra bờ sông, lấy bàn chải chà lau thật sạch sẽ, tiếp theo mới mang chúng tới giếng nước, múc nước giếng lên tiếp tục rửa thật sạch.
Nàng ấy có một gương mặt rất tươi tắn, lại mang theo nhiều củ sen như vậy, rất hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Vì vậy, một đại nương qua giếng múc nước đã chủ động mở miệng dò hỏi: “Tiểu cô nương, trông ngươi rất lạ mặt, là hộ gia đình mới chuyển tới đây sao?”
Nghe người ta hỏi, Quan Thúy Nhi hơi hoảng hốt, tay nàng ấy chỉ run một cái, lập tức đã bẻ củ sen trong tay thành hai nửa.
Cũng may nàng ấy còn nhớ rõ những lời biểu muội đã dặn dò lúc trước, vì vậy mới miễn cưỡng nặn ra một gương mặt tươi cười trả lời: “Chúng ta là người thuê mới tới, cửa hàng ở ngay cạnh tiệm tạp hoá bên kia. Không bao lâu nữa, nhà chúng ta sẽ khai trương cửa hàng, chủ yếu là bán chút thức ăn.”
“Nha! Bán thức ăn ư? Là bán cháo hay bán mì vậy? Tay nghề thế nào?”
“Tay nghề của biểu muội ta rất tốt!”
Dường như giao tiếp với người khác không hề khó khăn như nàng ấy vẫn tưởng tượng, Quan Thúy Nhi khá thoải mái, trò chuyện với đại nương kia mấy câu nữa, mới cõng củ sen trở về cửa hàng.
Lúc này Lê Tường đã ủ xong bột, nàng đang dọn cái bàn ra bên ngoài chuẩn bị nhào. Trước mắt phòng bếp vẫn chưa sửa sang ổn thoả, điều kiện đơn sơ, nấu cơm hay xào rau đều rất phức tạp, chỉ có nấu mì là tiện lợi nhất. Vừa có canh vừa có mì, ăn no bụng.
“Biểu tỷ, rửa sạch củ sen rồi thì đặt nó qua một bên đi, phần còn lại để ta làm.”
Quan Thúy Nhi đáp lại một câu, nhưng nàng ấy vốn là một tiểu cô nương không bao giờ chịu ngồi yên.
Nàng ấy lập tức hỏi những gia vị cần dùng để làm canh mì, sau đó vội vàng chạy qua rửa sạch hành gừng tỏi, lại xắt chúng cẩn thận. Làm xong mấy chuyện đó, nàng ấy mới chịu an an tĩnh tĩnh đứng ở bên cạnh nhìn biểu muội làm mì sợi.
“Ơ? Biểu muội, tại sao bây giờ ngươi làm sợi mì thô to hơn lần trước vậy?”
Nàng ấy vẫn nhớ rõ lần đầu tiên mình được ăn mì sợi biểu muội làm, mì sợi kia cực kỳ tinh tế, từng sợi từng sợi rất mảnh mai. Nhưng bây giờ biểu muội lại làm mì sợi thô to, bề rộng chừng hai ngón tay, nhìn rất lạ lùng, kỳ quái.
“Mì sợi không hề có hình dạng cố định, tựa như ngô vậy, có thể là cháo cũng có thể là cơm, chỉ cần phù hợp với món ăn ngươi làm, vậy hình dáng gì cũng được.”