Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tất cả mọi người đều được một bữa ngon miệng, Lê Tường lại vội vàng dùng hộp đựng đồ ăn. Cũng may có tiệm tạp hóa vạn năng ở ngay bên cạnh, ở bên đó bất cứ vật nhỏ gì nàng muốn mua đều có thể mua được.
Nàng muốn đi qua tiệm sách, hiển nhiên không thể mang một cái mâm theo. Bà chủ bên đó xinh đẹp như tiểu tiên nữ vậy, muốn mang đồ qua tặng người ta, kiểu gì cũng phải chú tâm một chút.
“Tương Nhi, ngươi không ăn cơm ư?”
“Có nha, ta uống chén cháo là được, đã ăn xong rồi, rất nhanh.”
Lê Tường đâu thể bỏ đói chính mình? Kỳ thực, nàng còn lo lắng cho dạ dày của mình hơn những người khác nhiều.
Sau khi uống xong một chén cháo, nàng lập tức mang theo cuốn sách thẻ tre của mình và hộp đồ ăn tới tiệm sách.
Cũng là vận khí tốt, khi nàng vừa đến, cửa tiệm sách lại vừa vặn mở ra. Chẳng qua người mở cửa lại không phải vị Liễu phu nhân kia, là nữ hộ vệ mặc bộ quần áo xanh……
Thế nhưng lúc Lê Tường bước vào tiệm sách, nàng lại không thấy vị hộ vệ kia.
Chẳng trách hôm qua nàng cứ cảm thấy nơi này quái quái, hoá ra có người âm thầm ẩn giấu.
“Liễu phu nhân, ta là Lê Tường, ngươi đã rời giường chưa?”
“Lê Tường?”
Phỏng chừng lúc này, mỹ nhân trên lầu vừa mới tỉnh ngủ, tâm trí nàng ấy vẫn hơi mơ hồ, thanh âm vừa mềm vừa mượt. Lê Tường phải rất nghiêm túc tự dặn với lòng, nàng cũng là nữ nhân, mới khống chế được trái tim đang đập dồn dập.
Đợi khoảng một nén nhang sau, cuối cùng Liễu Kiều trên lầu cũng nhớ ra chuyện ngày hôm qua, lúc này nàng ấy mới không tình nguyện rời khỏi giường.
Nhưng vừa tỉnh táo lại, nàng ấy đã ngửi thấy một thứ hương thơm mê người, phải nói chính xác đó là một thứ hương thơm dụ dỗ cái bụng thèm ăn.
“Tiểu nha đầu, ngươi mang cái gì qua vậy?”
“Cái này ư? Đó là hai món đồ ăn ta tự tay làm, mang một chút sang đây cho ngươi nếm thử. Bên trong có dầu chiên……”
“Tại sao ngươi lại mang đồ ăn vào đây?!”
Lê Tường: “……”
“Đây là tiệm sách! Ngươi mang đồ ăn có mùi như vậy vào lầu một, sẽ làm ảnh hưởng tới mùi mực trong tiệm sách của ta!”
Lê Tường đâu biết nàng ấy sẽ có phản ứng lớn như vậy, nàng lập tức cảm thấy vô cùng áy náy, đang muốn nói vậy ta mang về trước vậy. Nhưng chưa kịp nói, đã thấy nàng ấy duỗi tay mang hộp đồ ăn đi rồi.
“Thanh Chi, đặt thứ này lên trên lầu đi. Lúc đi ra nhớ đóng cửa lại.”
Nghe được lời này, Lê Tường suýt chút nữa đã bật cười. Nàng còn tưởng vị Liễu phu nhân này sẽ tức giận, không nghĩ tới nàng ấy lại thốt ra một câu như vậy.
Ngay tại lúc Lê Tường đang ngây người, vị nữ hộ vệ nàng nhìn thấy lúc cửa mở kia lại bước ra. Động tác của nàng ấy rất nhanh, chỉ vài cái hô hấp đã cầm hộp đồ ăn lên lầu rồi bước xuống. Sau khi làm xong việc phu nhân giao cho, nàng ấy lại tiếp tục ‘ẩn thân’
“Tiểu nha đầu, ta thấy ngươi còn cầm Thiên Tự Văn qua, chẳng lẽ có chỗ nào không hiểu?”
“Có có có, ở nơi này! Ta nhìn hình minh hoạ nhưng không biết chữ này là Thuỷ hay là Giang, Hà……”
Lê Tường vội hỏi chuyện chính, nàng rất nghiêm túc hỏi lần lượt những chữ tối hôm qua mình vừa đánh dấu, sau đó lại lấy bút than sớm chuẩn bị từ trước, viết những chữ hán đồng âm tự vào khe hở giữa những chữ kia. Làm như vậy, cho dù nàng quên chữ kia có nghĩa là gì cũng có thể dựa vào những chữ hán bên cạnh mà hiểu được.
“Thứ này viết chữ rất tốt, ngươi làm bằng gì vậy?”
“Phu nhân, đây là than củi ta vót ra thôi mà, chỉ cần nhẹ nhàng lấy vải ẩm lau qua là được. Ta dùng nó làm ký hiệu, như vậy rất dễ nhớ.”
Liễu Kiều: “……”
Thôi nghĩ làm gì, sách đã bán cho nha đầu này rồi, nàng muốn viết gì thì viết. Nàng ấy cảm thấy hơi buồn ngủ, nàng ấy cần trở về ngủ thêm một chút nữa.
“Được rồi, vậy ngươi viết đi, viết xong tự mình trở về, ta muốn lên lầu nằm một lát.”