Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Vừa rồi hầu như toàn bộ hành trình ta đều phải nhắc nhở, khi nào nhấc nồi, khi nào bỏ nguyên liệu, vì vậy quá trình mới diễn ra thuận lợi. Lần này ta chỉ đứng nhìn, Tần thúc thúc, ngươi tự mình làm lại một lần xem.”
“Được!”
Tần Lục rất tự giác ghi nhớ kỹ từng bước vào trong lòng, hiện giờ hắn đã nắm khá vững quy trình chế biến rồi.
Thế nhưng thời điểm hắn bắt đầu chiên cá, lần đầu tiên làm cháy, lần thứ hai vớt hơi sớm, thịt bên trong cá còn chưa chín.
“……”
Đại Long nhìn khuôn mặt chủ tử mình càng lúc càng đen, hắn chỉ biết yên lặng cúi đầu thật thấp xuống, tập trung toàn bộ vào công việc nhóm lửa của mình, không dám làm nhầm một chút nào.
Hức, phu nhân ơi, cầu xin ngươi qua an ủi chủ tử đi, hắn sắp điên rồi!
Trời sắp tối, những nhà khác đều đóng cửa ăn cơm chiều, sau khi lo xong xuôi việc nhà, bọn họ cũng chuẩn bị nghỉ ngơi. Trong lúc đó, con cá cuối cùng Tần Lục mang tới cuối cùng cũng bị xử lý xong.
Có điều thành phẩm… thực sự một lời khó nói hết!
Đã lâu lắm rồi, Tần Lục chưa từng nếm trải cảm giác thất bại như ngày hôm nay. Tuy tâm tình có chút chán nản, nhưng khi hắn nhớ lại năm đó, phu nhân nhà hắn cũng làm y như hắn ngày hôm nay, nàng ấy liên tục lặp đi lặp lại, cố gắng học các loại thức ăn để nấu cho hắn. Chỉ cần nghĩ tới đây thôi, những muộn phiền, chán nản trong lòng lập tức bay hết sạch.
Phu nhân là một thiên kim tiểu thư cũng bất chấp tất cả bước vào phòng bếp, tại sao hắn lại không thể chứ?
“Lê nha đầu, ngày mai chờ khi ngươi đóng cửa, ta lại qua đây tiếp tục học.”
“Được thôi. Nhưng những con cá này……”
“Tùy ngươi xử lý, thời gian không còn sớm nữa, ta về trước.”
Tần Lục chỉ mang đi con cá chua ngọt làm khá hoàn chỉnh đầu tiên dưới sự chỉ dẫn của Lê Tường thôi.
Hôm nay khi hắn mang cá chua ngọt về cho con mèo kia, thái độ của nó đã tốt hơn không ít. Đúng như hắn nghĩ, cá chua ngọt này rất có tác dụng.
Hắn vừa đi, không khí đang căng thẳng trong phòng bếp lập tức trở nên thoải mái hơn nhiều.
Lê Giang nhìn sáu đ ĩa cá trên bàn, rất luyến tiếc nói: “Những con cá ngon như thế này, thật quá đáng tiếc.”
“Không sao mà, chúng ta có thể ăn nó, ngoại trừ hai con cá cháy không ăn được, còn lại bốn con này, ta chỉ cần bỏ lại vào nồi một chút là ăn được ngay. Phụ thân ngươi lên lầu kêu nương xuống dưới ăn cơm, để ta và biểu tỷ thu dọn phòng bếp.”
Quan Thúy Nhi gật gật đầu, nàng lập tức cầm giẻ lau lên, bắt đầu dọn dẹp.
Lê Tường bỏ bốn con cá chua ngọt kia vào nồi nấu lại, ngay lúc nàng chuẩn bị đi nhóm lửa, thấy phụ thân đã đi rồi, nàng lập tức vẫy vẫy tay với biểu tỷ.
“Biểu tỷ lại đây.”
“Hả? Có chuyện gì vậy?”
“Chuyện tốt nha.”
Lê Tường đưa tay kéo biểu tỷ đến băng ghế đằng trước bệ bếp, lặng lẽ cho nàng ấy 300 đồng bối. Thấy một màn này, Quan Thúy Nhi sợ ngây người.
“Biểu muội!!”
“Suỵt…… Ta chờ phụ thân đi rồi mới cho ngươi, đừng có nói ra.”
“Thế nhưng! Ta còn chưa làm được một tháng.”
Quan Thúy Nhi cầm tiền, cảm thấy nó nóng bỏng tay, nàng ấy vội vàng đẩy trở về. Kết quả lại bị Lê Tường nhét vào trong tay nàng ấy.
“Ta biết ngươi chưa làm được một tháng, nhưng cái này gọi là… ừm là đưa trước tiền lương. Ta nghe nói mấy ngày nữa phụ thân ta sẽ về trong thôn một chuyến, chẳng lẽ ngươi không muốn về thăm mấy người tiểu cữu cữu sao? Trong tay ngươi có tiền, không cần biết muốn làm chuyện gì cũng sẽ tự tin hơn. Ngươi cứ cầm tiền này đi, lần phát tiền công tiếp theo phải chờ tới cuối tháng sau.”
“Ta……”
Nghe nàng nói quá hợp tình hợp lý, Quan Thúy Nhi không còn cách nào để từ chối. Nàng ấy rất nhớ phụ mẫu, cũng muốn mua quà về cho họ.
“Đến lúc đó ta nhờ phụ thân ta gọi tiểu cữu cữu và mợ đi qua nhà ta, ngươi nhớ kỹ, đừng mua có mua quần áo đấy.”