Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Nếu ngươi mua những thứ đó, chắc chắn sẽ dẫn tới phiền toái. Ngươi muốn báo hiếu, chỉ cần mua chút đồ ăn ngon cho bọn họ, cũng có thể cho tiền, nhưng đừng có đưa tất cả. Ngươi có hiểu ý của ta không?”
“Ta hiểu!” Quan Thuý Nhi gật đầu đáp.
“Vậy ngươi thu đi, ngươi phải tiết kiệm một chút, lần phát tiền công tiếp theo nhất định phải chờ tới cuối tháng sau, giữa khoảng thời gian này không có đưa trước nữa đâu.”
Nói xong chuyện này, Lê Tường mới bắt đầu nhóm lửa bỏ cá chua ngọt lại vào nồi. Nhưng vừa đảo được hai con, nàng lại nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng. Lần trước khi đưa biểu tỷ tới, tiểu cữu cữu đã nói biểu tỷ rất nhanh sẽ phải lập gia đình.
“Biểu tỷ, khi trở về gặp mấy người tiểu cữu cữu, ngươi nhất định phải nói với bọn họ, đừng có tuỳ tiện định hôn sự cho ngươi. Kể cả đó là ý của bà ngoại cũng không được đồng ý.”
Hôn nhân đại sự đều do phụ mẫu làm chủ, chỉ cần phu thê tiểu cữu cữu không đồng ý, chắc chắn bà ngoại và đại cữu mẫu sẽ không phá hư được.
“Bây giờ ngươi đã có thể tự kiếm tiền, chỉ cần chịu khó tích cóp, chưa tới hai năm, có lẽ ngươi sẽ tìm được một mối hôn sự tốt đẹp. Nếu sớm ước hẹn với một người mà ngươi không hề quen biết, ta chỉ sợ nó không có lợi cho ngươi. Tóm lại, biểu tỷ, ngươi cứ tin tưởng ta, ta sẽ không hại ngươi.”
“Ta hiểu.”
Mấy ngày nay, Quan Thúy Nhi đều theo biểu muội học tập, nghe biểu muội nói chuyện, nàng ấy đã không còn là tiểu nha đầu chỉ biết cắm cúi làm việc, hết giờ làm thì nghĩ tới chuyện lập gia đình, sinh hài tử.
Nàng ấy muốn trở thành một tiểu cô nương giống biểu muội, nỗ lực kiếm tiền, tự sáng tạo một cuộc đời mình hằng mong muốn.
“Phụ mẫu! Ăn cơm thôi!”
“Tới tới.”
Trên lầu vang lên vài tiếng kẽo kẹt, hai người lớn đều đi xuống. Bữa tối là cơm ngô ban ngày còn dư lại, Lê Tường cũng không xào thêm đồ ăn mới, chỉ có bốn đ ĩa cá chua ngọt và một chậu canh đầu cá.
Nói thì nói vậy, nhưng với Lê gia, bữa cơm hôm nay cực kỳ ngon, một phần vì tay nghề của Lê Tường rất tốt, còn một phần vì đồ ăn miễn phí, cứ không cần phải bỏ tiền mua là ai cũng cảm thấy đồ ăn ngon.
Người một nhà vừa thương lượng chuyện nguyên liệu nấu ăn ngày mai, vừa há miệng ăn cơm, cuộc đời này chỉ cần thế là đủ.
Trời dần dần về khuya, hầu như mọi nhà đều chìm vào mộng đẹp.
Đúng lúc này, một đôi phụ tử nghiêng ngả lảo đảo chạy trốn khỏi ngõ nhỏ, hai người bọn họ đã tới dưới chân một cây cầu cách Lê Gia Tiểu Thực không tới hai cây số.
“A Trạch! Phụ thân bị thương quá nặng, không chạy nổi. Ngươi…… Ngươi nghe ta nói, đừng quan tâm tới phụ thân! Hộ tịch của ngươi đã sớm rơi xuống một nhánh sông ở trấn trên, có quăng tám sào cũng không tìm được. Ai cũng không biết ngươi là nhi tử của ta. Ngươi nghe lời, đi mau!”
“Ta không đi!”
Lạc Trạch chỉ nghỉ tạm trong chốc lát, hắn lại cắn răng cõng phụ thân dọc theo đường sông tiếp tục đi về phía trước.
“A Trạch! Ngươi phải nghe lời, bọn họ, bọn họ rất nhanh sẽ đuổi theo. Phụ thân đã đi nhầm đường, ngươi không thể như vậy được! Ngươi phải ngoan một chút, trốn, trốn trong thành. Chờ khi chuyện của phụ thân lắng xuống, ngươi hãy, hãy trở về trấn, tìm một tức phụ tốt, trải qua cuộc đời lương thiện!”
“Tại sao ta phải nghe theo ngươi? Ngươi câm miệng cho ta!”
Lạc Trạch đang nghĩ tới chuyện chạy ra ngoài dẫn mấy người đuổi theo bọn họ rời đi, lại đột nhiên phát hiện phụ thân trên lưng hắn đã dùng sức giãy giụa, sau đó phụ thân vốn đang bị thương, cả người đầy m.á.u của hắn lại tự mình rơi xuống dòng sông bên dưới.
“Ngươi không muốn sống nữa sao?! Ngươi làm gì vậy?!”
“A Trạch…… Phụ thân rất xin lỗi nương của ngươi, cũng rất xin lỗi ngươi. Hy vọng, ngươi đừng hận ta.”
Lạc Trạch chỉ cảm thấy trên lưng mình nhẹ tênh, sau đó, âm thanh phụ thân hắn rơi xuống sông vang lên.