Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Xong xuôi, nàng cũng bày biện hết tất cả những nguyên liệu dùng làm cá chua ngọt lên bệ bếp.
“Biểu muội, các ngươi cứ làm việc đi, ta mang quần áo đi giặt.”
Quan Thúy Nhi đang muốn đi, Lê Tường lại vội vàng gọi nàng ấy, sau đó đưa cho nàng ấy ba miếng bánh hoa quế.
“Có lẽ hôm nay chúng ta sẽ học rất lâu, nếu chờ đợi bị đói bụng, ngươi cứ ăn một miếng điểm tâm lót dạ nhé.”
“Ngươi nghĩ ta là tiểu hài nhi sao? Ta đâu có yếu ớt như vậy?”
Trước kia, nàng ấy còn thường xuyên bị bỏ đói cả ngày, chỉ ăn muộn một chút đâu có sao.
Quan Thúy Nhi cười cười, nhưng cuối cùng nàng ấy vẫn nhận lấy mấy miếng điểm tâm. Chẳng qua nàng ấy không ăn, mà thời điểm lên lầu lấy quần áo, nàng ấy lại để chúng lên bàn.
Nàng ấy cũng không biết vì sao mình lại làm sao vậy, luôn cất những món đồ ăn lại, sau này mới mang ra ăn.
Lần trước biểu muội mua đường hồ lô cho nàng ấy cũng vậy, nàng ấy để thật lâu, tới khi nước đường tan chảy hết, nàng ấy mới ăn, cuối cùng còn xót xa tới vài ngày không ngớt.
“Thúy Nhi, đi giặt đồ ư?”
“Sao vậy cô cô? Ngươi còn quần áo ư?”
Quan thị lắc đầu, bà chỉ lặng lẽ cầm 30 đồng bối đưa cho nàng ấy.
“Không có quần áo, ta chỉ muốn nhờ ngươi qua tiệm vải mua chút mang về, ta để ý hôm nay lúc ngươi làm việc, kinh nguyệt ra nhiều, chẳng còn bao nhiêu vải để dùng nữa. Ngươi và biểu muội giống nhau, chu kỳ đều dài, còn một chút vải ở trong nhà, không đủ để dùng. Còn nữa, ngươi không cần đi giặt đồ đâu, ta đã nói với dượng ngươi rồi, hôm nay để hắn đi giặt.”
“Vâng! Cảm ơn cô cô!”
Quan Thúy Nhi đỏ mặt cầm tiền bà ấy đưa cho, lại đặt quần áo dơ xuống, sau đó ra khỏi cửa đi mua vải. Khi mua vải trở về, không biết có phải nàng ấy bị ảo giác hay không, nhưng nàng ấy cứ có cảm giác người nào đó gần đấy đang nhìn chằm chằm vào mình.
Đúng là có hơi sợ hãi một chút, chẳng qua chung quanh đó rất nhiều người đi đường, khiến cho nàng ấy không quá hoảng sợ.
“Cô nương……”
“Ngươi gọi ta?”
Quan Thúy Nhi quay đầu lại, trước mặt nàng ấy là một tên ăn mày đầu tóc rối tung. Vốn dĩ nàng ấy còn cho rằng hắn gọi mình vì muốn xin chút đồ ăn, không nghĩ tới hắn chỉ gọi nàng ấy một tiếng, sau đó lập tức xoay người rời đi.
Kỳ quái……
Nàng ấy muốn quay về nói chuyện này cho biểu muội, kết quả vừa bước vào phòng bếp, nàng ấy lập tức cảm nhận được không khí căng thẳng chẳng khác gì ngày hôm qua, vì vậy không dám thốt lên bất kỳ lời nào nữa, đành phải lui ra đi lên lầu.
“Tần thúc, khi chiên cá nhất định phải chú ý thời gian một chút, ngươi nhìn xem, con cá này chưa chiên chín, cần chiên thêm khoảng một chén trà nhỏ nữa mới đủ.”
Tần Lục nhấp môi, lại một lần nữa bỏ cá vào trong nồi, mắt nhìn lớp da cá bên ngoài đã được chiên tới vàng ươm, hắn lập tức vớt cá lên cho Lê Tường xem.
“Không tồi không tồi, lần này chiên vừa chín tới. Chuyển qua làm nước sốt.”
Chiên cá và làm nước sốt là hai công đoạn Tần Lục dễ mắc lỗi nhất, tỉ lệ đường dấm kia rất khó để cân bằng. Không chú ý một chút nhất định sẽ chua quá hoặc ngọt quá.
Tới tới lui lui, bị công đoạn này tra tấn, quả thực khiến Tần Lục có xúc động muốn g.i.ế.c người.
Mặc dù bực bội như vậy nhưng Tần Lục vẫn kiên trì học tới tận khi trời tối, cuối cùng hắn cũng điều chế được hương vị nước sốt đạt tiêu chuẩn.
Lúc này, trên bàn đã bày đầy cá chua ngọt hắn làm, tổng cộng có bảy, tám con nhìn rất đồ sộ.
Lê Tường nếm thử hương vị, ăn cũng không tệ lắm, nhưng chỉ là vẫn kém hơn vài phần so với món cá nàng làm. Có điều chỉ làm cho người trong nhà ăn, vậy hương vị này đã khá ngon rồi.
Vốn dĩ nàng còn cho rằng Tần Lục sẽ dừng công cuộc học hành tại đây, không nghĩ tới hắn vẫn quyết tâm ngày mai lại tiếp tục tới!