Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mắt thấy trời càng ngày càng đen, phu thê hai người Lê Giang đang ở trong phòng cũng cảm thấy có chút không đúng.
Sau khi bọn họ chạy ra bờ sông tìm, đã thấy nữ nhi nhà mình đang ngồi xổm ngay đó, cầm một cái que nhỏ vẽ lung tung trên mặt đất.
“Tương Nhi, trời tối rồi, đừng chơi ở bờ sông nữa.”
Hiện giờ đầy đầu óc Lê Tường chính là hai chữ Thừa Phong kia, nàng chỉ thuận miệng lên tiếng đáp lại một câu rồi lại tiếp tục viết hai chữ kia trên mặt đất.
Phu thê hai người Lê Giang thấy nữ nhi như vậy cũng không thúc giục, chỉ cần nàng không đột nhiên biến mất là được.
Bóng lưng nhỏ nhắn đang ngồi cạnh bờ sông đột nhiên linh quang chợt lóe, sau đó nàng thầm mắng chính mình ngu xuẩn, cứ tùy tiện tìm một phiến đá lớn rồi cầm một cục viết hai chữ kia mang về nhà, không phải tốt rồi sao? Về nhà rồi muốn luyện như thế nào thì luyện. Tại sao cứ phải ngồi trên bờ sông này hứng gió lạnh chứ? Nàng thật là ngốc mà.
Đã nghĩ xong xuôi Lê Tường vội vàng chạy về nhà, tìm một phiến đá mang trở lại bờ sông chép lại hai chữ Thừa Phong trên mặt đất, kiểm tra không sai sót một nét nào, rồi mới mang nó về nhà.
Trời gần sáng, nàng lại ôn tập hai chữ kia một lần nữa, sau bao nỗ lực, cuối cùng nàng cũng có thể viết hai chữ kia rất đúng chính tả.
Lê Giang không biết chữ, nhìn thấy nữ nhi vạch tới vạch lui, lại nghĩ rằng nàng vẫn là tiểu hài tử tâm tính còn mải chơi.
Mãi cho đến khi lên thuyền, nghe được nàng nói chuyện với tứ oa, hắn mới hiểu đầu đuôi mọi chuyện.
“Ta đã học thuộc chữ ngươi dạy ngày hôm qua rồi, ngươi nhìn cẩn thận nha.”
Lê Tường nhúng chút nước sông trực tiếp viết chữ trên boong thuyền. Hai cái chữ phức tạp ở dưới ngón tay nàng, cứ một nét lại một nét hiện ra, ngay ngắn, thậm chí còn đẹp hơn chữ hôm qua Ngũ Thừa Phong viết.
“……”
Ngũ Thừa Phong nhìn hai chữ trên boong thuyền, lại nhìn quầng thâm trên hai mắt Lê Tường, đáy lòng không tự chủ được khẽ dâng lên một tia xúc động.
Ngày thường, thật đúng là nhìn không rA Tường nha đầu lại kiên trì dẻo dai tới vậy. Kỳ thật, hai chữ Thừa Phong này, bản thân hắn cực kỳ nghiêm túc học hành cũng phải mất tới năm ngày mới học được, vậy mà nàng chỉ dùng một đêm đã có thể viết ra, còn viết đẹp như vậy.
“Tứ…… Thừa Phong, ngươi xem hai chữ này đi, có sai không?”
“Ừm, không sai.”
Ngũ Thừa Phong nói chuyện rất giữ lời, nhân khoảng thời gian thuyền đánh cá lên tới bến tàu, hắn lại dạy Lê Tường thêm mấy chữ.
Lúc này Lê Tường đã sớm có chuẩn bị, nàng cầm theo mấy thẻ trúc và mấy cục than mang theo lên thuyền. Thẻ trúc nhẹ nhàng dễ cầm dễ mở, như vậy, nàng có thể mang theo nó trong lúc làm việc, chờ khi nhàn rỗi lại lấy ra tới tiếp tục ghi nhớ.
Hôm nay nội dung bài học chính là số đếm từ một tới mười, quá may mắn bởi vì những chữ này cũng không quá khó như hai chữ Thừa Phong hôm qua. Có thể nói số đếm từ một đến mười cực kỳ đơn giản, nàng chỉ tốn non nửa canh giờ đã ghi nhớ được hơn phân nửa, viết cũng ra hình ra dáng.
Lê Giang có chút không rõ nữ nhi của hắn đang muốn làm gì.
“Tương Nhi, ngươi theo tứ oa học chữ sao?”
“Đúng rồi phụ thân, dù sao mỗi ngày hắn đều phải ngồi thuyền nhà ta, hiện giờ ta có thời gian rảnh nên muốn học vài chữ. Nếu sau này ta biết chữ rồi, vậy lần trước chúng ta cũng nhận được tin sớm hơn mà mang con cá trê vàng tới Giang phủ bán.”
“A…… Cũng đúng……”
Lê Giang cảm thấy nữ nhi nói rất có đạo lý. Hơn nữa, học biết chữ cũng không phải chuyện xấu, nếu nữ nhi đã muốn vậy cứ học thôi.
Đôi phụ thân nữ nhi lại bắt đầu bận rộn một ngày.
Bởi vì biết cua lông ăn ngon, cho nên Lê Giang đã sớm dặn dò những bằng hữu cùng đánh cá trên sông An Lăng, nói bọn họ đừng vứt cua đi, mà cứ để lại trên thuyền, chờ tới khi xẩm tối thì mang tới bến tàu cho hắn.