Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lê Tường nghe xong liền tức giận muốn điên lên, tại sao lại có nương đánh hài tử thành ra như vậy.
“Vì sao đánh tàn nhẫn như vậy? Thiếu chút nữa đã đánh vào mắt rồi! Có phải vì ngươi chưa đưa tiền công cho bà ta hay không?”
Ngũ Thừa Phong gật gật đầu.
“Hôm nay là sinh nhật của ta, ta không muốn lại tiếp tục mặc quần áo cũ của bọn họ nữa, nên tự mình đi mua một bộ, dùng hết tiền rồi.”
Lê Tường: “!!!”
Tiểu hài tử này đúng là cực kì đáng thương!
Sinh nhật còn phải đi làm, làm xong dùng tiền công do chính mình làm ra, mua cho mình một bộ quần áo, trở về cũng bị người ta đánh, người ta mắng.
Nếu tình huống này xảy ra ở thời hiện đại, chỉ sợ Kiều thẩm đã bị mỗi người một ngụm nước miếng dìm c.h.ế.t luôn rồi.
“Vậy ngươi ăn cơm chiều chưa?”
Thuốc trong nhà đều đặt trong phòng phụ mẫu, Lê Tường thật sự không tiện đi vào đánh thức bọn họ, chỉ có thể hỏi một chút xem hắn đã ăn cơm chưa.
Nếu chưa, nàng sẽ vào bếp nấu chút đồ cho hắn ăn. Suy cho cùng, một năm mới có một lần sinh nhật, kiểu gì cũng nên có một đoạn hồi ức vui vẻ một chút.
Ngũ Thừa Phong đang muốn nói mình đã ăn rồi, nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt chứa đầy sự quan tâm của Lê Tường, hắn lại quyết định nói thật, hắn chưa được ăn gì hết.
“Ngươi ngồi chờ một chút nhé.”
Lê Tường cầm bình gốm đi múc ngô, chuẩn bị hấp một chút cơm khô cho hắn ăn. Ngũ Thừa Phong rất tự giác nhận lấy cây chổi đi quét dọn những xác cua còn sót lại trên mặt đất.
Rất nhanh cơm đã hấp xong, xác cua còn thừa cũng được gom hết vào túi to rồi
Lê Tường mở ra tương tương mỡ cua vừa chế biến xong, múc từ trong bình bỏ vào trong bát của hắn một lượng không nhỏ.
“Nếm thử xem, đây là tương mỡ vàng được làm từ cua lông đấy.”
Ngũ Thừa Phong chẳng có nửa điểm do dự, hắn trực tiếp há mồm to ăn cơm. Đại khái là hương vị thật sự vượt ra ngoài dự kiến của hắn, khiến cho cả người hắn đều ngẩn ra một hồi lâu.
“Thứ này thực sự được làm từ cua lông sao? Hương vị thật sự quá hoàn mỹ.”
Lê Tường chỉ cúi đầu cười cười nhưng không nói gì.
Ngũ Thừa Phong cũng không nói thêm gì nữa, hắn lại tiếp tục há mồm to ăn cơm. Từ trong ánh đèn dầu mờ ảo, hắn nhìn thấy gương mặt đang cực kỳ buồn ngủ của Lê Tường, bỗng nhiên trái tim tưởng chừng đã sớm đông cứng của hắn lại cảm nhận được một tia ấm áp.
Chén cơm trộn tương mỡ vàng này là chén cơm ngon nhất từ khi chào đời đến giờ hắn được nếm thử, thực sự không gì sánh nổi.
“Tương nha đầu, tỉnh tỉnh.”
“Hử? Ngươi ăn xong rồi ư?”
Lê Tường xoa xoa mắt cố gắng xốc lại tinh thần, sau đó đứng lên cầm chén đi, nhưng khi chạm được vào cái chén mới biết nó đã được rửa sạch sẽ từ sớm rồi.
“Thời gian không còn sớm nữa, ngươi ngủ đi, ta cũng phải trở về.”
Ngũ Thừa Phong đi tới cửa lại xoay người, sau đó tỏ ra cực kỳ nghiêm túc nói: “Hương vị tương mỡ vàng thật sự không tồi, ngươi có thể mang vào trong trấn, hoặc thậm chí là mang tới bên ngoài học viện trong thành bán, những học sinh ở đó kén ăn nhưng không thiếu tiền bạc, nhất định ngươi sẽ bán được.”
Lê Tường ngẩn người, đột nhiên nàng nở nụ cười cong cong đôi mắt.
“Thật trùng hợp, ta cũng có suy nghĩ như vậy.”
Sáng sớm hôm sau, Lê Tường mang hai mươi mấy bình nhỏ đựng tương tương mỡ cua và tương gạch cua đặt gọn gàng trong sọt, rồi nhờ phụ thân bỏ nó lên thuyền.
Từ tối hôm qua, đôi phụ thân nữ nhi đã thương lượng xong xuôi chuyện ngày hôm nay mang hàng tới bên ngoài thư viện trên trấn thử bán xem sao.
Về phần mang hàng vào trong thành, cũng bởi nơi đó quá xa lạ với bọn họ nên tạm thời còn chưa quan tâm tới.
Vốn dĩ Lê Tường đã nghĩ tới chuyện chuẩn bị một cái sạp, lại nấu thêm chút bánh ngô hoặc cơm nắm, sau đó phối hợp với tương mỡ cua cùng nhau bán.