Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lê Tường bị mỹ nhân kia nhìn chằm chằm một hồi, mặt cũng có chút đỏ, bộ dáng khả ái của Lê Tường lập tức khiến ấn tượng ban đầu của Liên Nghi Lan về nàng cao hơn không ít.
“Đúng rồi, Vân Châu, không phải ngươi vừa báo tin cho ta nói gần đây tửu lầu nhà ngươi gặp chuyện phiền phức ư? Hiện giờ thế nào?”
Liên Nghi Lan vừa tới đã hỏi chuyện chính, khiến hai người chị dâu em chồng kia chưa kịp phản ứng lại.
“Không phải ngươi mấy ngày trước đây đưa tin cho ta sao……”
Lúc này Kim Vân Châu mới phản ứng được, nàng ấy gật gật đầu nói: “Là ta đưa, đúng là chúng ta gặp chút phiền toái nên muốn thỉnh Định Hải Thần Châm ngươi lại đây bảo vệ. Thế nhưng hiện giờ không còn phiền phức nữa rồi, tiểu muội đã giải quyết hết.”
Lê Tường: “……”
Nàng đang muốn nói tẩu tử ngươi nghĩ mọi chuyện đơn giản quá rồi, ta chỉ giải quyết được mặt ngoài mà thôi.
“Giải quyết được thì tốt rồi, coi như ta tới đây thăm người thân cũng được, ở chơi mấy ngày lại trở về.”
Liên Nghi Lan quay đầu lại, đột nhiên nàng ấy tháo một chiếc vòng tay ra.
“A Tường muội muội, lần đầu gặp ngươi ta đã cảm thấy ngươi rất có duyên với ta, tặng cho ngươi chiếc vòng tay này, đừng ghét bỏ nhé.”
Chiếc vòng tay nàng ấy cầm, chất ngọc cực kỳ trong suốt, còn mang theo hai màu sắc khác nhau, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm.
Lê Tường đâu dám nhận, thứ này mà đi theo nàng chẳng khác nào chà đạp nó.
“Lan tỷ tỷ, ta không……”
“Tiểu muội ngươi cứ thu đi, nàng có nhiều thứ tốt lắm, với lại, đều là thân thích nhà mình, đừng làm như người xa lạ.”
Kim Vân Châu nhận lấy chiếc vòng tay kia rồi đặt nó lên tay Lê Tường.
Lê Tường muốn cũng phải cầm, mà không muốn cũng phải cầm, nàng từ chối hồi lâu, cuối cùng cũng phải nhận lấy.
“Đại tẩu, Lan tỷ tỷ vừa tới khẳng định có thật nhiều lời muốn nói với ngươi, dưới kia ta còn nhiều việc, không tiếp tục ở đây với hai người được nữa, trong chốc lát nếu thấy đói bụng cứ bảo Kim Thư xuống dưới nói, ta sẽ làm món ăn ngon cho hai người.”
“Ừm ừm, ta biết rồi, đi làm việc đi.”
Nghe tiếng bước chân của Lê Tường dần dần đi xa, Liên Nghi Lan âm thầm gật gật đầu, nàng ấy thầm nghĩ tiểu nha đầu này còn rất tinh ý.
“Biểu tỷ, ngươi nhìn cái gì vậy?”
“Đang đánh giá nơi ở của ngươi đây.”
Liên Nghi Lan lộ ra vẻ không ủng hộ mà hồi nãy nàng ấy chưa từng thể hiện trước mặt Lê Tường.
“Ngươi nói xem, ngươi đang yên đang lành ở Kim gia có gì không tốt? Tự nhiên chạy đến nơi này chịu tội? Nhìn căn phòng này xem, nhìn cách bài trí này xem, có bằng một góc Bình Châu hay không? Kể cả đã gả cho người ta thì sao? Biểu ca đâu có ngại ngươi ở nhà?”
Lời này Kim Vân Châu không thích nghe, nàng ấy lập tức nhéo biểu tỷ nhà mình.
“Không cho ngươi nói lời này, nếu để người ta nghe được còn tưởng ta ghét bỏ Lê gia đấy. Biểu tỷ, cuộc sống này không chỉ nhìn vẻ hào nhoáng bên ngoài mà đánh giá được đâu. Trước đây khi ta còn ở Kim gia, ăn ngon ở tốt, nhưng ta lại không có được hoàn cảnh sống thoải mái như bây giờ.”
Nói xong nàng ấy dừng lại một chút, trêu đùa: “Ngươi còn nói ta, không phải ngươi cũng giống ta hay sao? Trước kia ở Bình Châu ngươi sống y như một tiểu tiên nữ, bây giờ ngươi đi Hồ Châu có khác gì đi chịu khổ? Đừng cho rằng ta nhìn không thấy nha, xiêm y thải vân sa này, chắc chắn là lâu lắm rồi ngươi chưa từng mặc. Ngươi nói xem, tại sao biết là khổ mà ngươi lại cam tâm tình nguyện?”
Suy cho cùng, vẫn là tỷ muội cùng nhau lớn lên, Liên Nghi Lan đã bị biểu muội mình nhìn thấu rồi.
“Ngươi là thứ không có lương tâm, ta làm vậy là vì ai chứ? Chẳng phải vì tới làm chỗ dựa cho ngươi ư?”
Lại nói, đằng sau câu chuyện này cũng đầy chua xót. Sau khi tới Hồ Châu, nhìn trượng phu ăn ở đơn giản, nàng ấy sao có thể xa hoa lãng phí vô độ, chỉ có cách cất mấy thứ này đi thôi.