Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mọi người ở đây chưa từng nghe qua món ăn tên là bánh bao này, đã vậy còn nghe được câu vỏ mỏng, nhân thịt tươi, lại thêm công thức có một không hai, khiến cho những người thích ăn những món mới mẻ không nhịn được cũng chạy qua mua một, hai cái mang về.
Cứ như vậy, chưa đầy ba mươi phút, Lê Tường đã bán xong 30 cái bánh bao.
Lê Tường vội vàng quay trở về nơi đậu thuyền, lại lấy bánh bao đã hấp chín ra khỏi lồ ng hấp, rồi bỏ cẩn thận vào cái làn nhỏ.
Lúc này, người khách đầu tiên của nàng đã mang theo bánh bao gặp được bằng hữu, bọn họ ước hẹn tại một tòa trà lâu.
Trà lâu đó đã mang đĩa lớn đĩa nhỏ thức ăn bày lên bàn từ sớm, so sánh giữa hai bên, mấy cái bánh bao đựng trong lá cây đã hiện lên vẻ rẻ tiền.
“Vu huynh, ngươi đã tới trà lâu làm sao còn phải chuẩn bị điểm tâm chứ?”
Vu Quy Niên xấu hổ cười cười, nhất thời hắn có chút hối hận khi mua thứ này.
“Chỉ là một loại đồ ăn tươi ngon lại mới lạ nên ta muốn nếm thử thôi.”
“Ai? Đúng là vẫn còn rất tươi mới, hơn nữa người được ăn bao nhiêu món ăn lạ lùng như ta cũng chưa từng nhìn thấy món này đâu. Màu trắng như vậy, hẳn không phải ngô…… Ta nếm thử một cái nhé.”
Công tử Lý gia gắp một cái bánh bao, cắn một miếng hết nửa cái.
“!!!”
Hương vị mềm xốp thơm ngọt hơn nữa lớp nhân bên trong đúng là tươi ngon, mọng nước, quả thực ăn quá ngon!
“Không tồi không tồi!”
Hắn vừa tán thưởng ăn nốt một nửa cái bánh bao còn lại, vừa duỗi tay lại gắp thêm một cái nữa.
“Vu huynh, ngươi mua nó ở cửa hàng nào vậy?”
Vu Quy Niên: “……”
Nhìn bộ dáng của Lý Nghiêu này, chẳng lẽ thứ tên là bánh bao này ăn rất ngon?
Hắn cũng không nhịn được gắp lên một cái, thế nhưng chỉ cắn một miếng hắn đã sửng sốt. Phải nói rằng, hắn đã nếm qua hầu hết những món ăn ngon trong thành An Lăng này rồi, nhưng chưa có một món nào tươi ngon như lớp nhân bên trong bánh bao này. Rõ ràng là thịt, nhưng lại không giống thịt heo, rõ ràng có dầu nhưng ăn vào miệng không hề ngấy.
Món này vô cùng mỹ vị, thậm chí hắn còn muốn ăn thêm mấy cái nữa.
“Ven đường tới đây, ta gặp được một cô nương vác làn bán bánh bao, lúc này cũng không biết nàng còn ở đó không. Trì Tử, ngươi quay lại nơi đó một lần, nếu còn thì mua thêm chút nữa đi.”
“Vâng thưa công tử.”
Tiểu Trì đang muốn xoay người xuống lầu, đột nhiên lại bị gọi trở về.
“Ừm…… Ta nhớ vừa rồi có mua hai cái bánh bao cho ngươi, ngươi còn không ăn……”
“……”
Tiểu Trì rất nhanh đã phản ứng kịp, vội vàng đưa phiến lá gói hai cái bánh bao của mình ra, cẩn thận đặt lên bàn rồi nói: “Công tử cứ từ từ dùng.”
“Đi thôi.”
Tiểu Trì nhận việc một đường chạy tới vị trí mới mua bánh bao hồi nãy, chỉ là hắn đứng nơi đó ngó trái ngó phải hồi lâu vẫn chưa tìm thấy người.
Qua hỏi cửa hàng bên cạnh, bọn họ cũng nói không quen biết người kia. Hắn đành phải đi dọc theo con phố đi lên phía trước tìm, tới tới lui lui vài lần, đúng lúc đang muốn từ bỏ, lại nhìn thấy tiểu nha đầu bán bánh bao đang từ từ đi tới!
“Tiểu nha đầu, tìm ngươi khó quá! Nhà các ngươi không có quầy bán bánh bao cố định sao?”
Lê Tường lắc đầu, trong nhà đã hết sạch tiền rồi, lấy đâu ra tiền mà thuê quầy hàng chứ?
“Tiểu ca vẫn muốn mua bánh bao sao? Vài ngày gần đây ta sẽ bán tại con phố này.”
“Đúng đúng đúng, lại cho ta bốn cái nữa, không đúng, là tám cái.”
Hai công tử đều nói bánh bao này ăn ngon, cho nên hắn cũng muốn nếm thử một chút, dù sao chỉ có hai đồng bối một cái, chỉ là chút tiền lẻ mà thôi.
“Được rồi, bánh bao đây, tiểu ca, ngươi cầm cẩn thận nha. Trong gói này có ba cái, đây là cảm tạ tiểu ca ủng hộ việc buôn bán của ta như vậy.”
“Rất biết cách ăn nói nha, được rồi, chỉ cần ngươi làm bánh bao ăn ngon, ta bảo đảm mỗi ngày đều tới.”