Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Loại cảm giác này hắn đã từng nhìn thấy khi Lạc Trạch ở cùng với Quan Thúy Nhi rồi.
Cho nên, hắn có thể cho rằng quan hệ giữa hắn và nàng đã tiến tới thêm một bước hay không?
Ngũ Thừa Phong suy nghĩ tới thất thần, không có chú ý tới Lê Tường vừa bước vào.
“Tứ ca, ngươi nghĩ cái gì vậy, tại sao mới ăn được nửa chén?”
“Bụng ta không có đói quá, chỉ ăn được chừng đó thôi. Ngươi cứ để trên bàn đi, chốc lát nữa nếu ta đói bụng, ta sẽ ăn nốt.”
Lê Tường bỏ tay hắn ra, nói: “Bên trong sủi cảo có mỡ, để nguội không ăn được nữa đâu, rất dễ bị đau bụng.”
Lấy tình trạng thân thể hiện giờ của hắn mà bị đau bụng, chẳng khác nào muốn chết?
“Nếu không ăn nổi thì chờ thêm chút nữa đi, ta sắc thuốc sắp xong rồi.”
Lê Tường dọn dẹp chén đũa rồi trở lại phòng bếp bận rộn thêm một hồi nữa, chờ tới khi nàng dọn dẹp xong phòng bếp, thuốc trong nồi cũng đủ thời gian. Lúc này nàng mới đóng phòng bếp rồi khoá cửa lại.
Bây giờ đã khá khuya, nàng vẫn còn chưa tính toán sổ sách, lại không thể kéo dài tới ngày hôm sau, nếu cứ kéo dài xuống, càng ngày chỉ càng thêm phức tạp.
Cho nên sau khi nàng đưa thuốc cho Ngũ Thừa Phong, nàng lập tức cầm cuốn thẻ tre ghi chép hàng ngày của mình rồi ngồi lên bàn, bắt đầu làm công tác cuối cùng của ngày hôm nay.
Ngũ Thừa Phong không làm phiền nàng, hắn ngoan ngoãn uống xong thuốc thì dựa vào đầu giường lẳng lặng nhìn nàng.
Lê Tường lại không phải đầu gỗ, bị người nhìn chằm chằm cũng không phản ứng.
Sau khi nàng liên tiếp viết sai ba con số, rốt cuộc Lê Tường cũng không nhịn được nữa, nàng trừng mắt nhìn hắn một cái.
“Chuyển ánh mắt qua chỗ khác, không được nhìn ta.”
“A……”
Thanh âm kia đúng là ủy khuất không thể ủy khuất hơn được nữa.
Lê Tường không thèm để ý đến hắn, nàng chuyên tâm ghi chép xong xuôi các con số trong cuốn sổ của mình rồi lấy lại tinh thần đi nhìn hắn. Kết quả nàng lại phát hiện không biết khi nào hắn cũng dựa vào mép giường ngủ rồi.
Cũng khó trách, bản thân hắn đã bị thương còn nóng lên, cố gắng gượng ăn xong cơm, chắc hẳn lúc này hắn đã không thể cố gắng được nữa. Thế nhưng tư thế dựa vào mép giường ngủ của hắn rất không ổn, nên nằm xuống mới có thể ngủ thoải mái được.
Lê Tường đành phải lay hắn dậy.
Khi bị lay dậy trong mắt hắn lập tức tràn ngập cảnh giác, thế nhưng lúc hắn nhìn rõ người trước mắt là Lê Tường, cảnh giác trong mắt lại biến thành vui mừng.
Cũng vì ánh mắt chân thành này của hắn mới khiến Lê Tường càng ngày càng không chống đỡ nổi.
“Tứ ca nằm xuống ngủ đi, ta cũng đi ngủ đây, nếu có chuyện gì ngươi cứ kêu một tiếng, ta ở cách vách có thể nghe được.”
Nghe Lê Tường muốn đi ngủ, ánh mắt vui mừng của Ngũ Thừa Phong lập tức ảm đạm đi vài phần.
Hắn tỏ ra rất nghe lời nằm xuống, chỉ là cử động một cái vẫn rất dễ dàng động tới miệng vết thương, khiến hắn lại đau thêm một trận, mồ hôi lạnh cũng toát đầy trán.
Lê Tường nhìn thấy rõ ràng một màn này, trong lòng nàng thật sự xót xa. Ngay lúc ấy, cũng không biết vì sao, nàng lại đột nhiên mở miệng nói: “Về sau có thể đừng đi áp tiêu không?”
“Hả?!” Ngũ Thừa Phong còn chưa phản ứng kịp.
“Ta nói, về sau ngươi có thể đừng tới tiêu cục làm việc không? Ra ngoài tùy tiện tìm một việc làm khác đi, bằng không tới tửu lầu chúng ta làm phòng thu chi cũng được mà. Bây giờ phòng thu chi của tửu lầu chỉ biết những cách thức cũ, không biết đổi mới, mỗi ngày ta đều phải làm lại sổ sách một lần, rất phiền toái.”
Vẻ mặt Lê Tường rất nghiêm túc, nàng không hề có ý đùa giỡn chút nào.
Nàng nói muốn để Ngũ Thừa Phong tới làm phòng thu chi, cũng không phải ý tưởng nông cạn, đột ngột nảy ra trong đầu.
Kỳ thật, nàng cũng nghĩ tới chuyện này lâu rồi. Ngũ Thừa Phong còn biết nhiều chữ hơn nàng, hắn lại rất thông minh, chắc chắn sẽ học cách thức ghi sổ mới thật nhanh chóng.