Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nàng vừa nói dứt lời, đã lập tức cảm nhận được tâm tình Ngũ Thừa Phong uể oải xuống, y hệt một chú cún nhỏ bị mất khúc xương vậy.
Sau đó, dường như theo bản năng, nàng lại bổ sung thêm một câu: “Không phải ta không thích.”
Không phải không thích, đó chính là thích!
Cả người Ngũ Thừa Phong lập tức như được thổi gió xuân vào mặt, hắn nở nụ cười đầy sung sướng như vừa nhặt được tiền.
Lê Tường bị hắn nhìn chăm chú đến mức ngượng ngùng, nàng không nói thêm gì nữa đã vội vàng chạy khỏi phòng mình, qua sau bếp kiểm kê.
Từ sau khi phòng bếp bắt đầu chế độ vài ngày sẽ kiểm kê nguyên liệu nấu ăn một lần, hiện giờ đã không còn thấy thứ gì bị trộm mất nữa.
Đương nhiên cũng vì trong phòng bếp chỉ còn lại những người đáng tin cậy mà thôi, nhưng nàng phải duy trì cách làm việc này, ngày sau bọn họ còn phải tuyển thêm người mới mà.
Có vài thứ, nàng phải lập tức dạy bọn họ, sau khi dạy được đồ đệ, nàng cũng có thể rảnh tay làm chuyện khác.
Mục tiêu của Lê Tường cũng không có quá to lớn hay xa xôi, nàng chỉ có một mục đích chính là biến tửu lầu nhà mình trở nên càng ngày càng lớn hơn ở An Lăng mà thôi.
Hiện giờ trên tay nàng đã có không ít tiền bạc rồi, cứ dựa theo tốc độ kiếm tiền hiện giờ của tửu lầu, chưa đầy hai, ba năm nữa, nàng hoàn toàn có thể mua được một toà đại tửu lầu ở An Lăng này.
Đến lúc đó, các đồ đệ cũng có thể xuất sư, nàng sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nếu nhàn rỗi tới mức không có việc gì làm có thể công khai mở một lớp huấn luyện tay nghề nấu nướng xem sao, truyền tất cả công thức nấu ăn của nền ẩm thực Trung Hoa ra bên ngoài.
Lê Tường vừa mặc sức tưởng tượng tương lai vừa kiểm kê nguyên liệu trong phòng bếp. Thời điểm nàng đi tới một ngăn tủ đựng lương thực phụ, nàng vừa mở cửa tủ ra đã thấy hai bóng đen đột nhiên nhảy ra, dọa nàng nhảy dựng.
Là lũ chuột!
Thuốc diệt chuột nàng vứt ra vô dụng ư?!
Lê Tường buông mấy thứ trong tay xuống, rồi vội vàng mở tất cả ngăn tủ ra xem xét.
Hoá ra đằng sau ngăn tủ đã bị mấy con chuột kia cắn thành một lỗ hổng rồi, khó trách trong phòng bếp lại có chuột.
Nàng không để ý tới lỗ thủng kia, kiểm tra lương thực trong tủ trước. Trong ngăn tủ này được chru yếu là các loại đậu, đậu đỏ đậu xanh đậu tằm vân vân.
Những loại khác may mắn vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có túi đậu tằm bị chúng nó gặm một lỗ thủng, có khá nhiều hạt đậu bị rơi vãi ra bên ngoài.
Nàng không có ý định nhặt lại những hạt đậu đã rơi vãi ra bên ngoài, ai biết trên người lũ chuột kia có mang theo thứ dơ bẩn gì không.
Sau khi quét dọn sạch sẽ trên mặt đất, nàng lại lấy cỏ khô trộn với thuốc diệt chuột rồi nhét tất cả vào động của lũ chuột kia.
Nếu làm như vậy mà hai con chuột chui vào tủ còn không chịu chết, chắc nàng phải tới hiệu thuốc tìm ông chủ hỏi xem có phải thuốc diệt chuột này có vấn đề hay không.
Lê Tường sửa sang lại xong lỗ thủng rồi kiểm kê qua chỗ đậu còn lại, mới thả chúng trở về, hiện giờ trên bàn chỉ còn lại túi đậu tằm nhỏ bị chuột cắn thủng một lỗ thôi.
Những hạt đậu tằm này là hàng của năm ngoái, mùa này đã có đậu tằm non mới rồi, cho nên túi đậu tằm cũ này vẫn bị nhét trong tủ, chưa từng nhúc nhích.
Thế nhưng đậu tằm mới có cách ăn của đậu tằm mới, đậu tằm cũ lại có cách ăn của đậu tằm cũ, chỉ cần biết cách làm, tất cả đều ăn rất ngon.
Lại nói, hiện giờ những món có thể nhắm rượu của tửu lầu nhà nàng ngoại trừ một ít món rau xào, cũng chỉ có thịt hầm mà thôi, thời gian dài như vậy cũng nên đổi mới thực đơn một lần.
Trong nháy mắt Lê Tường đã nghĩ tới một món đồ ăn của Tứ Xuyên rất hợp dùng để nhắm rượu, bởi vậy nàng xoay người một cái, lập tức mang chỗ đậu tằm còn lại kia ngâm vào nước.