Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chỉ cần dạy A Nhược cách làm từ bây giờ, đến khi lão kế toán kia ra đi, nàng sẽ không sợ luống cuống tay chân nữa.
Lê Tường cố ý nhìn ánh mắt A Nhược, lại phát hiện khi nàng ấy nhìn thấy cuốn thẻ tre, hai mắt nàng ấy đã sáng hơn không ít.
A Nhược tinh thần sáng sủa như bây giờ khác hẳn A Nhược ngốc nghếch ngồi nhóm lửa hồi sáng.
“A Tường cô nương, ta có thể xem hiểu!”
So với sổ ghi chép lúc trước của nhà nàng ấy, chút sổ sách nho nhỏ này không đáng kể chút nào.
Lúc nhỏ, nàng ấy đã nghe quen tai, nhìn quen mắt loại công việc này rồi, cũng tiếp xúc với sổ sách từ rất sớm, có thể nói đây là thứ nàng ấy quen thuộc nhất.
Nhưng nghĩ đến đây, nàng ấy cũng nhớ tới người trong nhà mình, cảm xúc lập tức đi xuống không ít, chẳng qua Lê Tường lại không chú ý tới.
Nàng chỉ nghe được tiểu nha đầu này nói nàng ấy hiểu mà thôi.
“Tới tới tới, hiểu được là tốt rồi.”
Lê Tường kéo nàng ấy ngồi xuống trước bàn, đưa cuốn sổ ghi chép nàng sao lại từ hôm qua cho nàng ấy xem.
Kỳ thật, sự khác biệt lớn nhất trong cuốn sổ của nàng và của lão kế toán là nàng phân loại từng mục rất rõ ràng, chứ không phải gộp chung tất cả các khoản vào cùng một chỗ.
Nàng sẽ tách giữa những thứ cần mua cho phòng bếp và doanh thu hàng ngày của tửu lầu. Sau đó nàng lại tách nhỏ mục cần mua ra, rau xanh, thịt và thủy hải sản đều tách ra, cộng thêm những thứ cần dùng khác cho phòng bếp, như củi lửa gia vị vân vân…
Tóm lại, sổ ghi chép của phòng thu chi hiện tại là một mớ bòng bong, còn nàng là người đi gỡ từng sợi chỉ trong cái mớ bòng bong đó ra. Và hiển nhiên công việc sửa sang lại luôn vô cùng phiền toái.
A Nhược xem rất là nghiêm túc, còn cẩn thận đối chiếu giữa hai cuốn sổ ghi chép, rất nhanh sau đó, nàng ấy đã phát hiện sự tiện lợi trong cách tách riêng từng mục ra.
Nhưng xem đến đây, nàng ấy lại cảm thấy nghi hoặc.
“A Tường cô nương, ngươi cho ta xem thứ này để làm gì?”
“Cho ngươi xem, tự nhiên là có tác dụng.”
Lê Tường đặt cuốn sổ ghi chép đã được nàng phân loại rõ ràng qua một bên, rồi nói một lần cho A Nhược nghe về cách thức ghi chép, quy cách ngày tháng, thấy bộ dáng nàng ấy cái hiểu cái không, nàng lại dứt khoát ngồi làm cho nàng ấy ngồi một bên quan sát.
Kỳ thật phương thức ghi sổ của nàng cũng không phức tạp, chỉ là lão kế toán áp dụng phương pháp cũ đã vài chục năm rồi, bây giờ nói sửa lại từ đầu, lão không làm nổi nữa.
A Nhược là một cô nương thông minh, lại rất mẫn cảm với các con số, Lê Tường ngẫu nhiên có chỗ chép nhầm, nàng ấy còn có thể liếc mắt một cái đã chỉ ra được.
Bên cạnh nàng có sẵn một hạt mầm tiểu kế toán tốt như vậy, không dùng tới thật quá đáng tiếc.
“Về sau lúc đóng cửa cơm nước xong cứ đến phòng của ta, học ghi sổ đi.”
“A??”
A Nhược được sủng ái mà kinh sợ, nàng ấy căn bản không nghĩ tới hôm nay qua đây còn được giao cho một công việc khác.
“Cứ học trước đi, chờ tới khi ngươi có thể chân chính hoàn thành công việc này một mình, lão kế toán cũng lui lại, ta sẽ cho ngươi chuyển qua làm chính thức ở phòng thu chi, mỗi tháng sẽ có tiền công.”
Lê Tường giải thích một phen, để nàng ấy ngồi xem nàng chép xong sổ sách rồi mới cho nàng ấy trở về.
Trong tay Lê Tường có khế ước bán thân của A Nhược, cho nàng ấy làm phòng thu chi không có vấn đề gì.
Có điều tuổi tác của nàng ấy quá nhỏ, nàng ấy lại là một tiểu cô nương, chắc nàng quyết định như vậy sẽ bị mấy người đại ca kín đáo phê bình.
Nàng có cảm giác, ở thời đại này, kể cả người bên ngoài hay là người trong nhà mình đều không coi trọng cô nương.
Phụ mẫu và đại ca đều đứng ở góc độ người nhà mới ủng hộ công việc nàng làm, nhưng trên thực tế, bọn họ vẫn dùng quan niệm như những người bình thường khác để đối đãi với người ngoài.