Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đào Tử nhìn nhìn muội muội, rồi than một tiếng: “Cũng không có gì, chúng ta chỉ muốn học thêm một chút gì đó thôi. Ngươi nhìn mấy người đầu bếp của tửu lầu đi, ngoại trừ ta và Hạnh Tử, người nào cũng biết tính toán. Đều là người một nhà, chúng ta không muốn thua kém mọi người quá xa. Ta cũng muốn nhờ sư phụ, nhưng nàng bận quá, trước mắt lại muốn mua Bát Trân Lâu, về sau khẳng định càng bận rộn hơn, cho nên chỉ có thể tới xin ngươi dạy chúng ta thôi.”
Những lời này là xuất phát từ tấm lòng, Đào Tử không hề nói dối. Chỉ là nàng ấy không hề nói hết, vẫn còn một nguyên nhân chưa kể ra. Hiện giờ hai tỷ muội bọn họ đã không còn nô tịch, lại đi theo sư phụ học nghề, đây là một chuyện cực tốt. Nhưng tiểu muội nàng ấy và A Túc……
Sự chênh lệch giữa hai người bọn họ khá lớn, trước mắt hai tỷ muội chỉ có thể cố gắng hết sức học thêm vài thứ làm cho bản thân mình trở nên lợi hại hơn một ít, kéo gần lại khoảng cách giữa hai người. Tiểu muội thật sự thích người ta, nàng ấy làm tỷ tỷ đương nhiên muốn hỗ trợ.
Hai tỷ muội kéo A Nhược năn nỉ ỉ ôi một hồi, A Nhược thấy hai người ấy thiệt tình muốn học cũng nhận lời rồi.
Chỉ là những ngày tiếp theo, nàng ấy vẫn không tìm được cơ hội qua dạy bọn họ.
Bởi vì tửu lầu thật sự bận quá……
Bát Trân Lâu đã mua xong, Lê Ký cũng bắt đầu quá trình ‘chuyển nhà’. Nhưng bọn họ không hề động đến những đồ đạc vốn thuộc về tửu lầu Lê Ký, bàn ghế để hết lại bên này, cả Khương Mẫn nữa, hắn cũng ở lại theo.
Sau đó, Lê Ký tửu lầu lại trở về nghề vốn có của nó, lại bán trà, bán bánh bao màn thầu, cộng thêm một loạt những món ăn làm từ bột mì.
Quan Thúy Nhi và đám người Lạc Trạch ở cửa hàng thịt hầm bên kia cũng ở lại nơi này. Nàng ấy còn nhận thêm hai tiểu đồ đệ nữa, về cơ bản bên này bán đồ ăn làm từ bột mì, vừa vặn phù hợp với món thịt hầm.
Còn những người khác ư? Đương nhiên là đi theo Lê Tường cùng tới Bát Trân Lâu. Không, hiện giờ nơi này đã đổi tên, gọi là Tương Ký Tửu Lầu.
Hai nhà tửu lầu cùng nhau kinh doanh, nhưng sổ sách lại tách hẳn ra. Giai đoạn này, Tương Ký đã trở thành sở hữu của một mình Lê Tường, ngoại trừ chia hoa hồng cho mọi người trong tửu lầu, tất cả tiền bạc còn lại, đều thuộc về một mình nàng.
Đầu tháng mới bắt đầu buôn bán, nhưng Tương Ký Tửu Lầu này đã kiếm được tiền lời bằng hai, ba tháng của Lê Ký rồi, thực sự khiến người ta phải chặc lưỡi.
Nội thành ngoại thành chỉ khác biệt một chữ nhưng tiền lời lại chênh lệch nhiều như vậy, chẳng trách mỗi người đều muốn tới nội thành.
Đảo mắt một cái đã ba tháng qua đi, Tương Ký Tửu Lầu bằng vào đủ loại món ăn mới lạ và hương vị độc đáo đã hoàn toàn đứng vững gót chân trong nội thành, thậm chí tên tuổi của nơi này còn vượt qua Đông Hoa.
Thế nhưng phần trang trí hoa lệ của Đông Hoa vẫn là thứ Tương Ký không thể so sánh được, cho nên một ít thương hộ mời khách làm yến vẫn sẽ chọn Đông Hoa. Bởi vậy hai nhà bọn họ ở trong nội thành nhưng lại không hề xung đột.
Hơn nữa trong sảnh lớn của Tường Ký còn treo bảng hiệu do chính tay Đại tư mã đích thân đề tặng, tựa như một cây Định Hải Thần Châm, dù ngưới khác có tâm tư kín đáo cũng không rảnh tới Tương Ký tìm phiền toái.
Lê Tường vùi đầu trong phòng bếp làm việc như con quay, bận rộn hơn hai tháng, mới được nhàn rỗi một chút.
Thiếu hai người biểu tỷ và Khương Mẫn, trong phòng bếp thật sự bận rộn, cũng may mấy tháng này, tay nghề của ba đồ đệ đã trở nên thuần thục hơn rất nhiều, đại đa số món ăn đều thuận buồm xuôi gió, hơn nữa có mấy người A Thất trợ giúp một tay, trong phòng bếp mới không loạn lên.
Thế nhưng phòng bếp có quá ít người thật không ổn. Mấy người bọn họ luôn phải gồng mình lên chèo chống một ngày làm việc quá đông khách nhân, đến khi đóng cửa luôn rơi vào tình trạng eo đau lưng đau, chẳng khác nào vừa đi đóng gạch cả một ngày.
Muốn giữ cho thân thể khỏe mạnh, Lê Tường thừa dịp một cơn mưa to tửu lầu không bận rộn như bình thường, nàng lại ra khỏi cửa đi tới nhà của người môi giới mua thêm bốn người nữa về.
Tửu lầu làm ăn càng ngày càng tốt, cũng tới lúc cần có thêm người. Nàng cũng có suy nghĩ muốn nhận thêm vài đệ tử nữa, chỉ là thời điểm hiện tại, nàng không có thời gian để dạy đồ đệ, cả mấy người Đào Tử cũng không được chỉ dạy tận tình như ngày xưa, đều phải nửa học, nửa tự mày mò.
Hơn nữa ngày mai chính là ngày thành hôn của biểu tỷ, hiển nhiên càng bận rộn hơn bình thường, Lê Tường chỉ hận mình không thể mọc thêm mấy cái tay nữa để làm cho xuể.
“Sư phụ! Rau xanh ngươi cần cho tiệc vui ngày mai đã được đưa đến, các loại thịt cũng vậy, chỉ còn cua chưa thấy đâu.”