Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Con cá trắm cỏ này rất lớn, khoảng trên dưới bốn cân, cá lớn dễ chế biến hơn cá nhỏ, làm món gì cũng ngon.
Lê Tường lóc thịt ở hai bên bụng cá, cắt thành từng miếng dày, lại bỏ thêm chút gừng lát, bỏ ít rượu vàng và muối ướp chừng mười lăm phút mới đem ra.
Điều kiện trong nhà có hạn, rất nhiều gia vị phối liệu đều không có, chỉ có thể tạm chấp nhận dùng một chút gia vị nguyên bản để ướp.
Nàng ôm bình mỡ heo ra, lấy đũa hớt một chút mỡ heo, bỏ vào trong nồi. Dầu màu trắng sữa xèo một tiếng nhanh chóng tan chảy thành chất lỏng.
Rất nhanh, mùi hương của dầu mỡ đã tản ra không khí, khiến bất cứ ai ngửi thấy cũng nhịn không được muốn nuốt nước miếng. Lê Tường cũng không ngoại lệ.
Chuyện này hoàn toàn là phản ứng theo bản năng, rốt cuộc cả nhà nàng, ngoại trừ hai ngày nay còn được ăn một chút đồ ăn chứa chất béo, trước đó hoàn toàn là ăn chay.
“Tương Nhi, ngươi đang chuẩn bị làm cái gì vậy?”
Sau khi nhà mình mua nồi sắt, đây vẫn là lần đầu tiên Quan thị thấy nàng dùng nó làm thức ăn.
Lê Tường vừa gắp lấy từng miếng cá đã ướp xong bỏ vào nồi, vừa đáp: “Chúng ta chiên một chút cá để ăn.”
Trong lúc nói chuyện, từng miếng cá đã bắt đầu nổi lên bọt khí trong nồi, thanh âm ùng ục ùng ục phát ra càng ngày càng to, nghe rất dọa người.
Đương nhiên với Lê Tường, loại tình huống này chỉ là chuyện nhỏ nhặt, nàng đã quá quen thuộc rồi nên làm sao phải sợ nữa.
Quan thị nhìn bộ dáng bình tĩnh của nữ nhi, trong lòng dù sợ hãi cũng không dám biểu lộ ra. Là nương mà còn không bằng nữ nhi của mình, chuyện đó thật sự rất mất mặt.
“Thơm quá ……”
Khi từng miếng cá vừa được bỏ vào nồi, bà đã ngửi thấy hương thơm của rượu bốc lên, không nghĩ tới vừa chiên được một lát, mùi vị đã thay đổi.
Nói thật, hiện giờ nếu hỏi bà xem đó là loại mùi hương gì, chắc chắn bà cũng không phân biệt rõ được nó là những loại mùi gì, chỉ là bà cảm thấy, sau khi ngửi mùi hương này, bụng cũng trở nên cực kỳ đói.
“Nương, ngươi nếm thử đi, ta ướp khá nhạt.”
Lê Tường cầm một cái chén sạch sẽ, gắp một miếng cá vừa chín tới, vẫn còn đang ở trong nồi dầu sôi ùng ục mang ra.
“Thổi một chút nữa mới ăn được, vẫn còn nóng lắm.”
Quan thị nhận chén đũa từ tay Lê Tường, theo bản năng bà lại nuốt một ngụm nước miếng, sau đó vừa thổi được hai cái, bà đã không nhịn được cắn một ngụm.
Lớp da bên ngoài thật sự rất ngon!!
Vừa giòn vừa thơm!
Bà vừa cắn được một miếng đã cảm thấy tất cả giác quan của mình đều tràn ngập vị thơm của cá chiên.
Tuy rằng thịt cá bên trong không được mềm mịn như khi nấu canh, nhưng lại giòn tan, nhai trong miệng cực kỳ đã, mùi hương này còn chứa hương rượu nồng đậm, cũng coi như một khẩu vị hoàn toàn mới lạ.
“Ăn ngon, ăn ngon! Hương vị rất vừa vặn.”
Sau khi ăn xong một miếng cá, Quan thị vẫn thấy chưa đã thèm, bà hướng ánh mắt đầy trông mong nhìn từng miếng cá vàng ươm trong nồi, chỉ hận không vớt tất cả chúng lên mang đi ăn cơm ngay.
A, tại sao được ăn một miếng rồi mà lại cảm thấy càng thêm đói bụng chứ……
Thật vất vả mới chờ được đến lúc tất cả những miếng cá đã chiên xong, còn tưởng ngay lập tức sẽ ăn cơm, cho nên Quan thị rất sốt sắng đứng lên chuẩn bị chén đũa.
Vậy mà chỉ quay người một cái, bà lại thấy nữ nhi kẹp từng miếng cá chiên thơm vàng ra, sau đó lại bỏ thêm củi khô vào trong bếp.
Hơn nữa, nàng không chỉ bỏ thêm củi khô mà còn hớt thêm dầu bỏ vào nồi nữa!
Trời đất, Quan thị lại xót ruột……
Một đũa kia của nữ nhi nhà bà đủ cho cả nhà ăn được mấy ngày đó.
“Nương, có thể gọi biểu tỷ qua ăn cơm rồi, ta lập tức sẽ rang xong tôm trắng.”
“A……”
Rang tôm trắng ư? Bà chưa từng nghe món này, thế nhưng mấy cọng tỏi non kia thả vào trong nồi, dậy lên hương vị vô cùng thơm nha……