Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khó khăn lắm, Quan thị mới dời được ánh mắt khỏi chiếc nồi kia để quay người đi gọi chất nữ ra ăn cơm.
“Thúy Nhi, đừng làm nữa, qua ăn cơm trước đi.”
“Cô cô…… Ta sắp dọn đẹp xong giường rồi.”
Giường?
Lúc này Quan thị mới nhớ tới mấy tấm ván hồi chiều bà đã phơi bên ngoài, muốn chuẩn bị buổi tối sẽ trải giường chiếu cho chất nữ. Chỉ quên đi một chút mà nàng ấy đã làm xong xuôi mọi chuyện rồi.
“Đừng làm vội nha, giường sắp xếp xong còn phải trải đệm giường cỏ khô, một hồi nữa ngươi gọi biểu muội vào cùng làm với ngươi đi.”
Quan Thúy Nhi muốn nói tự nàng ấy cũng làm được, nhưng đây là lần đầu nàng ấy tới nhà cô cô, đệm giường cỏ khô là thứ gì, rồi nó được đặt ở đâu nàng cũng không biết. Vì vậy, nàng chỉ còn biết nghe lời đi theo vào nhà bếp chuẩn bị ăn cơm.
Bàn ăn xám xịt cơ hồ giống y như bàn ăn của nhà nàng ấy, nhưng thức ăn được đặt trên bàn kia lại là những món nàng ấy chưa từng được thấy.
Không khí trong nhà bếp tràn ngập mùi hương, đó cũng là loại mùi hương nàng ấy chưa bao giờ được ngửi.
Phảng phất giống như đang nằm mơ vậy, bởi vì nàng ấy thấy cô cô còn bưng cho nàng ấy một chén cháo ngô vàng óng ánh.
“Cô cô…… Ta, ta không thể ăn, ta ăn cây đậu là được rồi……”
“Ta đâu có nấu cây đậu, hôm nay cứ ăn cùng chúng ta đi. Chẳng lẽ ngươi ghét bỏ đồ ăn nhà ta sao?”
Quan thị kiên trì đẩy chén cháo ngô qua cho nàng.
“Ta không có……”
Nàng ấy đâu có ghét bỏ, chén cháo này còn đặc sánh hơn cháo nhà nàng ấy nhiều, chỉ nhìn thoáng qua nàng ấy đã không nhịn được bắt đầu nuốt nước miếng.
Kỳ thật, Quan Thúy Nhi ở trong nhà quanh năm suốt tháng như vậy, nhưng đâu được bao nhiêu lần ăn cháo đâu, vì vậy nàng rất lo lắng, vẫn đứng yên tại chỗ, không dám đi qua lấy đũa.
Lê Tường dứt khoát cầm chiếc đũa trực tiếp nhét vào trong tay nàng ấy.
“Biểu tỷ, nếu ngươi không ăn vậy ngày mai đừng có làm việc của nhà ta nữa. Làm gì có chuyện khách tới nhà chơi, làm nhiều việc như vậy lại không cho người ta ăn chứ.”
“Biểu muội ngươi nói đúng đó, Thúy Nhi, nếu ngươi không ăn, về sau ngươi đừng làm chuyện gì trong nhà cô cô nữa, ta sợ người khác mắng ta ăn ở thất đức không ra gì.”
“Cô cô, ta…… Ta ăn.”
Ngay từ lúc bước chân vào đây, Quan Thúy Nhi đã tâm niệm nàng ấy nhất định phải làm việc thật chăm chỉ.
Ngay cả phụ thân và nương của nàng ấy cũng lặp đi lặp lại, dặn dò nàng ấy phải nghe lời cô cô, còn nói thân thể cô cô không tốt, nhất quyết không được chọc cho cô cô giận dữ. Chuyện gì cũng phải nghe theo lời cô cô.
Thấy nàng ấy cuối cùng cũng chịu bưng chén cháo lên ăn, lúc này hai mẫu nữ Lê Tường mới nở nụ cười, sau đó hai mẫu nữ bọn họ lại thi nhau gắp đồ ăn bỏ vào chén của nàng ấy.
“Đây là cá lát do biểu muội ngươi chiên, ăn rất ngon, Thúy Nhi à, ngươi ăn nhiều một chút nhé.”
“Biểu tỷ, đây là tôm trắng ta rang, ngươi ăn rồi nhớ phải phun đầu tôm và vỏ tôm ra ngoài nhé.”
Sợ nàng ấy không hiểu, Lê Tường còn tự mình lột một con làm mẫu cho nàng ấy.
“Những món này đều là ta và phụ thân bắt cá vớt lên, không tốn tiền, biểu tỷ, ngươi cứ yên tâm ăn đi.”
Nghe nói không phải tiêu tiền, áp lực trong lòng Quan Thúy Nhi cũng nhỏ hơn phân nửa. Cô cô và biểu muội đều rất quan tâm nàng ấy, khiến trong lòng nàng ấy lại dâng lên một nỗi chua xót không nói nên lời.
Đầu tiên nàng ấy cắn một miếng cá lát, lại ăn một miếng tôm trắng, sau đó cả người đều ngây ngốc ra.
Tay nghề của biểu muội thật sự quá tốt!
Lát cá kia vừa giòn vừa thơm, tôm trắng trong veo, mang một chút hương vị ngọt ngào tươi mới, nói thật nàng còn luyến tiếc chẳng nỡ nhai chúng.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên trong trí nhớ Quan Thúy Nhi được ăn một món ăn mặn. Cũng không biết vì quá xúc động hay sao, chỉ thấy nàng ấy vừa ăn vừa lặng lẽ rơi lệ.