Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cả nhà Lê Tường đều đang chờ nàng, ai cũng không chịu lấy sủi cảo ăn trước.
“Đều ăn đi thôi, thời tiết này bỏ đồ ăn ở ngoài một chút là nguội ngay, mọi người chờ ta làm gì.”
“Cả nhà cùng nhau ăn mới vui chứ.”
Lê Giang cười ha hả, đợi nữ nhi trở về hắn mới cầm sủi cảo lên ăn, Quan thị cũng cầm một cái sủi cảo dính vào nước sốt. Chỉ có Quan Thúy Nhi là vẫn ngồi im không nhúc nhích.
“Ta, ta không đói bụng……”
Vừa dứt lời, cái bụng của nàng ấy lập tức gào lên kháng nghị. Nhìn một màn này, Lê Tường đã hiểu ngay nàng ấy đang suy nghĩ chuyện gì, chắc hẳn nàng ấy biết nhân bên trong sủi cảo có thịt, vì vậy nàng ấy không dám ăn.
Tuy dọc theo đường đi, cùng nhau gói bánh bao, cảm giác giữa hai bên đã trở nên thân cận hơn rất nhiều, nhưng biểu tỷ của nàng vẫn tự coi mình như người ngoài.
Chắc hẳn đây là thói quen từ nhỏ của nàng ấy. Để xảy ra loại tình huống này mà nhà ngoại bà của nàng không quan tâm, vậy khẳng định chính bọn họ đã giáo dục nàng ấy là nữ nhi thì không được ăn thịt.
“Biểu tỷ, nãy giờ ngươi có nhìn thấy không? Ngay cả một vị lão nhân xa lạ, không quen không biết, ta cũng mang cho người ta năm cái sủi cảo. Trong khi ngươi chính là thân biểu tỷ của ta, chẳng lẽ ngươi lại không được ăn mấy cái sao?”
“Thúy Nhi, ăn đi, chúng ta đều là người một nhà, đừng so đo những chuyện như vậy.”
Lê Giang là chủ gia đình đã mở miệng, cuối cùng Quan Thúy Nhi cũng chịu nghe lời. Bốn lồ ng hấp được 40 cái sủi cảo, cả nhà vừa chấm nước sốt vừa ăn, chỉ một loáng đã hết sạch.
Sủi cảo nhân thịt heo rau hẹ vừa tươi ngon vừa thơm ngào ngạt, hơn nữa sau khi chấm cùng nước sốt, món ăn này như được nâng cấp lên không biết bao nhiêu lần.
Quan thị đã ăn no căng bụng, sau đó bà chỉ có thể tới tới lui lui đi dạo trên bờ biển cho tiêu cơm.
Lê Giang đi cùng bà ấy, vì vậy trong khoang thuyền chỉ còn lại hai tỷ muội Lê Tường. Hai nàng đang dọn dẹp mấy món đồ trong khoang thuyền, Lê Tường chưa từ bỏ ý định lại bắt đầu muốn dụ dỗ Quan Thúy Nhi.
“Biểu tỷ, chờ lát nữa phụ mẫu ta muốn tới nhà lang trung bốc thuốc, ta cũng phải qua trà lâu làm việc, ngươi đi cùng ta nhé.”
Bàn tay Quan Thúy Nhi đang lau ghế lập tức trở nên cứng đờ, theo bản năng nàng ấy buột miệng từ chối: “Không, không đi được. Ta vẫn nên ở trên thuyền chờ các ngươi trở về thôi……”
“Cùng đi cơ mà! Chúng ta ra ngoài chỉ một chút là trở về ngay thôi, không ai yên tâm để ngươi một mình ở trên thuyền đâu.”
“Không sao mà, ta đã quyết định ở một mình trên thuyền, không đi nơi đâu hết.”
“Biểu tỷ, đi mà, đi mà, đi mà. Trong thành thật sự náo nhiệt, có thật nhiều, thật nhiều thứ chúng ta chưa bao giờ thấy đâu.”
“……”
Lê Tường nhìn ra biểu tỷ đã động tâm, vì thế nàng lại tiếp tục không ngừng cố gắng năn nỉ: “Biểu tỷ, ngươi đi cùng ta đi, một mình ta đi ra ngoài bên cạnh không có ai hết, rất sợ hãi đó.”
…………
“Được rồi, ta đi……”
Rốt cuộc Quan Thúy Nhi cũng không chịu được Lê Tường dây dưa, hơn nữa chính bản thân nàng ấy cũng muốn đi, cuối cùng sau một hồi năn nỉ của Lê Tường, nàng ấy đã nhận lời rồi.
Quan Thuý Nhi thầm nghĩ, dù sao nàng ấy cũng tới trong thành, là một nơi khiến cho biết bao nhiêu hài tử trong thôn đều khao khát được tới đây.
Tiểu Nha cùng thôn nàng ấy chỉ được lên đây một lần bán hoa lụa vậy mà nàng ta vô cùng đắc ý, khoe khoang đã lâu rồi.
Còn nàng ấy thì sao? Giờ phút này, nàng ấy cũng được vào trong thành rồi, đáng tiếc phụ mẫu của nàng ấy không được nhìn thấy……
“Đi nào biểu tỷ!”
Lê Tường kéo ống tay áo Quan Thúy Nhi, dẫn theo nàng ấy lên bờ. Đằng sau hai người, Lê Giang đang khóa kỹ cửa khoang thuyền. Bởi vì y quán và trà lâu không cùng một đường, cho nên bốn người đi cùng nhau một đoạn, không được bao xa đã phải tách ra.