Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tuy rằng ở đây có rất nhiều cá trích, nhưng mùi vị của nó rất ngon, vì vậy người muốn mua cũng không ít. Hơn nữa, một ít nhà có sản phụ nghe lang trung bảo canh cá trích giúp cho người mẹ có nhiều sữa, nên bọn họ đều sẵn lòng đi mua.
Một con cá trích lớn bằng bàn tay giá còn cao hơn hai cân cá trắm cỏ, cho nên ngày thường khi hai phụ tử Lê gia bắt được cá trích đều cầm đem đi bán hết.
Không phải Lê Tường tự mình thèm ăn, chỉ là trong trí nhớ của nàng, một tháng nay ba bữa trong nhà đều không có một chút thức ăn mặn nào.
Buổi sáng nhìn khí sắc của Quan thị có vẻ không tốt, nàng cũng đã nghĩ hôm nay phải dặn phụ thân mang cá về nhà để nấu ăn.
Tiền thì có thể chậm rãi kiếm, nhưng thân thể là quan trọng nhất, nếu thân thể mà suy sụp ốm yếu thì làm sao có sức để đi kiếm tiền?
Trước giờ Lê Tường luôn biết phân rõ điều gì là quan trọng nhất và điều gì chỉ là thứ yếu.
Lê Giang nghe nữ nhi nói xong thì trong lòng cũng thoáng ngập ngừng, ông nhớ đến đúng là nhà mình đã lâu không có chút thức ăn mặn, vội vàng gật đầu nói: “Cá này là do Cừu thúc cho ngươi, ngươi muốn xử lí như thế nào cũng được.”
“Cảm ơn phụ thân!”
Lê Tường được như ý nguyện thì cảm thấy rất thỏa mãn, vui vẻ đem cá trích bỏ vào trong một cái chậu nhỏ ở trong khoang thuyền.
Vừa xoay người chuẩn bị đi ra ngoài thì nàng bỗng nhìn thấy một cái lưới nhỏ, thế là nàng liền tiện tay cầm ra ngoài theo.
Lỡ như có một con cá ngốc nghếch to con nào đó đi ngang qua đây, nàng chỉ cần thả lưới xuống là có thể gom được một thu hoạch ngoài ý muốn rồi còn gì. Dù sao thì Lê Tường luôn tin vào quan niệm: Cơ hội luôn tới với người có chuẩn bị.
Một mẻ lưới nhanh chóng được thả xuống.
Bắt cá ở cổ đại không thể so với hiện đại, chỉ cần ném cái lưới kèm cái phao là chờ buổi chiều hoặc qua mấy ngày thì quay lại thu hoạch, nơi này thả lưới còn phải nắm lấy dây thừng, nửa canh giờ thì thu lưới một lần.
Một ngày có nhiều thời gian như vậy, nếu chỉ thả lưới hai ba lần rồi không bắt được cá thì sẽ thiệt lớn.
Hơn nữa sau khi vớt lưới đánh cá lên còn phải gỡ rối rồi chải vuốt lại một lần nữa, công việc này cũng hao phí khá nhiều thời gian. Điều kiện tốt thì có thể thả hai lưới một lần ở trên thuyền dự phòng, nhưng nhà nghèo giống như Lê gia thỉ chỉ có thể thay phiên sử dụng một cái lưới.
Những nhà khác một ngày thu được tận bốn năm thùng cá, nhà nàng đại khái chỉ thu được hai ba thùng là cùng. Ít cá thì ít tiền, việc tích cóp tiền để mua lưới cũng càng xa vời, cái vòng tuần hoàn này cứ vậy mà lặp đi lặp lại.
Lê Tường cũng rất đau đầu, nhìn cảnh đẹp chung quanh mà tâm tình cũng không tốt lên được.
“Phụ thân, tổng cộng thì nhà ta còn thiếu người trong thôn bao nhiêu tiền?”
“Cũng không nhiều lắm, rất nhanh là trả xong thôi, một đứa nhỏ như ngươi không cần nhọc lòng lo nghĩ mấy chuyện này.”
Lê Giang hiển nhiên không muốn đem tình huống thực tế ở trong nhà nói cho nữ nhi.
“Phụ thân! Ta đã mười ba tuổi rồi, cũng đã sắp đến tuổi cập kê, trong nhà có chuyện gì mà ta không thể biết chứ?”
“Được được được,Tường Nhi nhà ta là đại cô nương.”
Nói đến mấy từ đại cô nương là Lê Giang muốn bật cười. Nhưng kết quả khi nghĩ tới nữ nhi trưởng thành liền phải gả chồng, trong nhà lại chưa tích cóp được chút của hồi môn nào cho nàng, trong lòng vốn nặng trĩu như cục đá nay lại thêm phần áy náy, ép tới nỗi hắn không thở nổi.
“Phụ thân, có phải nên thu lưới rồi không?”
“A! Đúng vậy, nên thu rồi.”
Lê Giang xoa xoa hai mắt, đem chua xót nhịn xuống, đi đến đằng trước để kéo võng thu lưới. Hai phụ tử cùng đồng tâm hiệp lực đem cái lưới đánh cá nặng trĩu kia từng chút kéo lên.
“Phụ thân! Hình như có cá lớn!”
Ánh mắt của Lê Tường rất tinh, cá kia ở dưới nước mới lộ ra cái bụng là đã bị nàng nhìn thấy.