Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi Lê Tường và Quan Thuý Nhi lo dọn dẹp, thu xếp những chuyện lặt vặt trong bếp, mấy thôn dân bên ngoài cũng vô cùng vui vẻ, cả đám hồ hởi cầm tiền trở về rồi. Lúc này cả nhà Lê Tường mới khóa kỹ cổng xuất phát đi vào thành.
Thuyền vẫn là con thuyền kia, người vẫn là những người đó, nhưng hiện tại tâm tình cả nhà bọn họ lại chênh lệch một trời một vực so với hôm qua.
Lê Giang chỉ cảm thấy cuối cùng cuộc đời hắn cũng loé lên một tia hy vọng, chắc hẳn do tâm tình thoải mái, cho nên hôm nay hắn chèo thuyền cũng thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Tâm tình của Quan thị cũng rất tốt, nét vui tươi tràn ngập trên khuôn mặt bà, khiến khí sắc trên khuôn mặt ấy trở nên hồng hào hơn nhiều, không khác gì người bình thường khoẻ mạnh.
Bởi vì hôm nay không cần lại gói nhiều bánh bao như hai hôm trước, cho nên mấy cái băng ghế đều bị bà dùng làm công cụ may quần áo. Dù sao ở trên thuyền không có việc gì làm, thừa dịp này, bà cũng mang cái sọt kim chỉ của mình lên.
Chờ sau khi tới trong thành, bà bỏ vải bông vào trong sọt, nhường chỗ cho nữ nhi của bà gói vài cái bánh bao rồi hấp chín.
Lê Tường chỉ gói đúng năm cái, dù sao trà lâu cũng ở gần như vậy, nếu hắn cảm thấy không đủ, hắn có thể qua trà lâu mua thêm mà.
“Biểu tỷ cùng đi với ta không?”
Hiện giờ chỉ cần nghĩ tới chuyện đi ra ngoài cùng Lê Tường là Quan Thúy Nhi lập tức nghĩ tới chuyện nàng sẽ tiêu tiền mua gì đó cho mình, vì vậy nàng ấy lập tức từ chối.
“Ta lưu tại trên thuyền với cô cô.”
Quan thị vội nói không cần, bảo nàng ấy cứ đi theo biểu muội ra ngoài dạo cho khuây khoả. Nhưng Quan Thúy Nhi vẫn kiên quyết không chịu, Lê Tường chỉ còn cách thuận theo ý nàng ấy.
Đôi phụ thân nữ nhi cùng nhau lên bờ, mang theo bánh bao chạy tới nơi ước hẹn. Hôm nay nàng đi sớm, khi tới nơi phải chờ khoảng mười lăm phút sau mới thấy tiểu ca kia từ từ đi đến.
“Ha, thật đúng là nói chuyện giữ lời, hôm nay tới sớm nha. Tiểu nha đầu, lại giúp ta gói hai mươi cái bánh bao đi.”
“Tiểu ca, hôm nay ta chỉ làm năm cái thôi, ta đặc biệt làm để đưa cho ngươi đó. Bởi vì trà lâu Cửu Phúc bên kia đã mua tay nghề của ta rồi, ta cũng hứa hẹn với bọn họ không tiếp tục bán bánh bao nữa. Về sau nếu chủ nhân của ngươi lại muốn ăn bánh bao, ngươi có thể đến trà lâu mua, hương vị không khác biệt so với ta làm đâu.”
Tiểu Trì: “……”
Cho nên tiểu nha đầu này nghe lời tới sớm như vậy, chỉ vì đưa cho hắn mấy cái bánh bao này thôi sao??
Không ngờ tiểu cô nương này lại thành thật như vậy, quá đáng yêu rồi!
Lê Tường gói cẩn thận bánh bao, đưa cho Tiểu Trì, coi như nàng đã xử lý xong chuyện làm mình bận lòng từ tối hôm qua tới giờ, lúc này nàng mới đi theo phụ thân tới trà lâu.
Nháy mắt lại non nửa canh giờ đi qua.
Vừa qua bên này một lát, nàng đã đưa ra được đánh giá của mình rồi. Kỳ thực tay nghề làm bánh bao của Khương Mẫn khá tiêu chuẩn, chỉ là trước giờ hắn vẫn quen làm những món điểm tâm ngọt, hiện tại mới chuyển qua làm điểm tâm mặn, dẫn tới hắn chưa nắm chắc được độ mặn của nhân bánh bao.
Sau đó, non nửa canh giờ trong nhà bếp, nàng chỉ tập trung hướng dẫn Khương Mẫn xử lý chuyện nhân bánh bao.
Sau non nửa canh giờ dạy hắn trộn nhân bánh, coi như nàng đã thực hiện xong khế ước, thời điểm sắp ra cửa Lê Tường lại đi tìm chưởng quầy Miêu hỏi thăm chút chuyện.
“Cái gì? Ngươi muốn thuê cửa hàng? Nha đầu, đừng quên ngươi đã ký khế ước không bán bánh bao rồi đó!”
Vừa nghe Lê Tường hỏi chuyện cửa hàng, chưởng quầy Miêu đã nóng nảy lên tiếng, dáng vẻ gấp gáp như thể cháy nhà đến nơi.
“Chúng ta đã giao hẹn rồi, đúng ba năm đấy.”
“Chưởng quầy, ngươi cứ nghe ta nói cho hết đã nào, ta đâu có nói thuê cửa hàng để bán bánh bao đâu?”