Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Du Lương muốn giúp nàng xoa bóp giải lao, tiếc là hiện giờ chưa thành thân, nhất thời cũng chưa có cơ hội.
Tối đến Nam Khê gọi A Mạch và Thập Ngũ đến cùng nhau, nói với họ sau khi xưởng rượu mở rộng đã cố ý để lại hai gian phòng cho người làm việc trong xưởng rượu ở. Xây dựng là giường đại thông phô, một gian phòng chen chúc có thể ngủ được mười người. Hỏi họ có muốn dọn đến ở không.
A Mạch là người đầu tiên đồng ý, vốn hắn ta không thích hợp ở cùng Du Lương trong Du gia. Thập Ngũ không nói muốn dọn đi, hắn ta vẫn thích ở một mình trong gian xưởng rượu ban đầu. Tiểu Ngưu cũng nói muốn dọn đi, vì nếu ở cùng Thập Ngũ, giường của Thập Ngũ quá nhỏ không tiện trở mình.
Nghe Tiểu Ngưu muốn dọn đi, Thập Ngũ ngẩng mắt nhìn hắn ta, nhưng cũng không nói gì. Hai người ở chung không lâu, tình cảm có vẻ cũng không sâu đậm lắm.
Nam Khê hỏi xong, trực tiếp đưa chìa khóa phòng bên đó cho A Mạch giữ trước. Đợi mọi người đi hết nàng mới kéo Du Lương đi nói chuyện riêng.
"Ngày mai ta sẽ lo việc bên phòng ốc trước, ta trông coi bên này, chàng đến xưởng rượu chỉ bảo kỹ những người mới tuyển. Hồ bã rượu gì đó đều nhận rõ, còn có..."
Lời chưa nói hết đã bị cắn một cái.
"Đồ vô tâm, cả ngày chưa nói chuyện được, vừa nói đã là chuyện xưởng rượu."
Nam Khê cười chê hắn trẻ con.
"Xưởng rượu phải nhanh chóng chỉnh đốn xong mới có thể khai trương kiếm tiền chứ, hơn nữa đợi những người mới tuyển đều đảm đương được việc, chẳng phải chàng sẽ rảnh rỗi sao, ta đây là lo lắng cho chàng đấy. Chàng mới là kẻ vô tâm!"
"Được rồi được rồi, là ta vô tâm đã hiểu lầm Tiểu Khê, phạt ta hôn thêm một cái."
Du Lương không cho nàng cơ hội nói chuyện, thừa cơ bịt miệng nàng lại.
Đêm nay lại là một đêm bị muỗi cắn rồi.
Sớm hôm sau, Du Lương dẫn dân làng mới tuyển đến xưởng rượu để dạy dỗ. Hôm nay, ai nấy đều thay y phục sạch sẽ, tắm rửa sạch sẽ cả trong lẫn ngoài.
Làm việc nơi đây, một tháng được gần năm trăm văn tiền, bổng lộc hậu hĩnh ai cũng không muốn đánh mất công việc này, nên đều nghe lời răm rắp.
Bên này Du Lương bận rộn dạy dỗ, bên kia Nam Khê cũng bận rộn việc xây nhà.
Vốn dĩ bản vẽ đã hoàn thành tốt đẹp, nay cũng xây được quá nửa, trông chừng sắp hoàn công. Nam Khê vừa bước vào, bỗng trong lòng nảy ra một ý tưởng.
"Cái gì? Cô muốn phá bỏ chỗ này để xây một cái hồ ư?"
Thợ cả Mao rất đỗi ngạc nhiên, sao cô nương này lại có nhiều ý tưởng đến thế, trước thì đòi làm cái tịnh phòng chỉ có ở thành thị, giờ lại muốn phá tường để xây một cái hồ bằng đá ở bên trong.
Hina
"Thợ cả Mao, các ông cứ phá đi, lát nữa ta sẽ mang bản vẽ đến."
Nam Khê vừa nảy ra ý tưởng liền không kìm được nữa, lập tức chạy về lấy giấy bút than vẽ tỉ mỉ.
Nàng muốn làm một cái hồ tắm, trước đây đi tìm Dư Đào có thấy ở biệt viện trên núi, nhà người ta làm to rộng, nghe nói đợi xây xong tường bao, bên trong đổ đầy nước chủ nhân có thể tắm táp ngoài trời.
Trên đảo thời tiết nóng nực nhiều, nhà mình có cái hồ để ngâm mình tắm táp nghĩ thôi đã thấy sảng khoái vô cùng.
Nam Khê không có đất rộng để xây hồ to, chỉ nghĩ đến việc xây một cái nhỏ trong tịnh phòng, sau này cả nhà mệt mỏi có thể ngâm mình, cũng chẳng thua kém hồ to là bao.
Nàng một mình nghiền ngẫm vẽ hơn một canh giờ mới hoàn thành bản vẽ, đem cho thợ cả Mao xem, người ta lập tức nhận lời bảo có thể xây được, chỉ là tốn thêm chút đá xanh. Chuyện có thể dùng bạc giải quyết đều là chuyện nhỏ, Nam Khê bảo đảm cung cấp đủ đá xanh, thợ cả Mao không nói gì thêm nữa.
Nửa tháng sau, xưởng rượu mới đã đi vào guồng, sân Du gia cũng hoàn toàn xây xong.
Chiều hôm đó Du Lương đặc biệt tan làm sớm một canh giờ, cả nhà cùng đi tham quan kỹ sân mới.
Chưa vào bên trong, chỉ nhìn bức tường đá xanh vững chãi bên ngoài đã biết bên trong hẳn rất đẹp.
Nam Trạch trước đây bận đi học, Du Lương cũng bận huấn luyện công nhân mới tuyển của xưởng rượu, chẳng ai vào xem kỹ. Lư thị thì có vào mang nước vài lần, nhưng mắt bà không tốt, lúc đó dưới đất lại toàn đá gỗ chẳng ai dám để bà đi lại trong đó, nên bà cũng không rõ hiện giờ sân trông như thế nào.
"Mở cửa đây~"
Nam Khê lắc lắc chìa khóa, tiến lên mở ổ khóa đồng to.
Cánh cửa nặng nề là gỗ tùng do Nam Khê và Du Lương cùng chọn, chắc chắn bền bỉ, quét một lớp dầu thông trông rất đẹp.
Cửa vừa mở, có thể nhìn thấy bảy tám phần diện mạo bên trong sân.
Bên phải cửa vào sát tường đá xanh xây một căn nhà nhỏ bằng gạch, nơi này dùng để cất giữ dụng cụ lao động, giỏ gánh, trên tường có đóng đinh gỗ, có thể treo áo tơi nón lá, nếu trời mưa to vào cửa có thể cởi áo tơi ở đây không cần mang nước vào nhà chính.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");