Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lư thẩm vừa khóc vừa gật đầu, muốn nói gì đó nhưng cổ họng như bị tắc nghẹn không nói nên lời.
Bao nhiêu năm rồi, cuối cùng lại nghe được tin tức xác thực về con trai, Khê nha đầu tận mắt thấy còn nói chắc chắn như vậy, nhất định là thật, bà cuối cùng cũng yên tâm được chút.
"Nha đầu, cảm ơn con!"
Lư thẩm kéo tay Nam Khê không buông, nước mắt giàn giụa, Nam Khê bị bà khóc làm cho lòng chua xót, vội vàng lau nước mắt cho bà.
Hina
"Mắt của thẩm vốn không tốt, đừng khóc nữa. Sau này Lương đại ca ra ngoài, chẳng lẽ thẩm không muốn gặp huynh ấy sao?"
"Nó…"
Không biết nghĩ tới điều gì, Lư thẩm buồn bã gật đầu, cuối cùng cũng ngừng khóc. Bà cất tiền đi, mò mẫm vào bếp lấy ra một bát trứng gà nhét vào tay Nam Khê.
"Nha đầu ngoan, thẩm không có gì tốt, chỉ có mấy quả trứng con mang về ăn với Tiểu Trạch, bồi bổ thật tốt."
Nam Khê nhận lấy liền đặt lại trên bàn, nàng sao có thể nhận được. Lần trước lấy trứng gà của Lư thẩm là thật sự bị bệnh nặng, nhà lại không có gì ăn mới mặt dày nhận lấy. Bây giờ nhà không thiếu ăn, sao có thể lấy đồ của một người bệnh.
"Lư thẩm, nếu thẩm khách sáo với con như vậy, sau này con không dám nhờ thẩm giúp đỡ nữa."
Nàng nói xong liền chạy đi, mặc kệ Lư thẩm gọi thế nào.
Vừa vào nhà liền thấy đệ đệ mắt sáng long lanh hỏi nàng: "A tỷ, đệ thấy có thịt! Trưa nay chúng ta hầm canh thịt được không?"
"Ừm ừm! Nấu món canh củ cải hầm thịt cữu cữu làm lần trước. Đệ nhóm lửa, ta đi chặt xương."
Hai tỷ đệ phân công rõ ràng, bắt đầu bận rộn nấu cơm trưa. Nhà nhà lửa bếp bắt đầu bốc khói.
Người trong thôn cuộc sống phổ biến không quá giàu có, nhưng thịt thỉnh thoảng cũng có thể mua một chút để ăn. Có lẽ chỉ có nhà A Mao quanh năm suốt tháng trên bàn không có món mặn, dù có cũng chỉ đại ca hắn ta hưởng, người khác không được ăn.
Học hành thực sự tốn kém, giấy bút mực sách đắt c.h.ế.t đi được, thêm vào học phí hàng năm chẳng khác gì một cái hố không đáy đổ tiền vào.
Mẹ A Mao vừa mới làm việc từ trên núi về mệt lử, đi qua Nam gia ngửi thấy mùi thịt thơm lừng, thèm đến mức bụng đau quặn.
Thơm quá, mùi vị này bà ấy đã bao lâu không ngửi thấy.
Nam gia giờ thật sự không thiếu tiền…
Bà ấy nhìn chằm chằm vào cổng Nam gia, nhìn mãi rồi mới rời đi.
Lúc này cơm trưa nhà bà ấy cũng đã xong, là con gái lớn Tiểu Ngư ở nhà nấu. Một nồi cháo loãng lớn với chút mắm tôm, còn có chút ốc nhỏ do con trai út mò về từ bờ biển.
Cả nhà gần như bữa nào cũng ăn như vậy, mọi người đều đã quen.
Mẹ A Mao rửa mặt, uống cháo từng ngụm lớn, bụng không còn đói nữa nhưng mùi thịt thơm nức vừa rồi như vẫn còn quanh quẩn ở mũi, càng thèm hơn.
"A Mao, gần đây con có đi tìm Tiểu Trạch chơi không?"
"A? Không ạ. Huynh ấy không đi lại được, gần như không ra ngoài."
"Không có việc gì thì đến chơi với hắn, trước kia không phải chơi rất thân sao."
Mẹ A Mao như vô tình nhớ ra mà nói đôi câu, nhưng cha hắn ta liền hiểu ra điều gì, ngay cả con gái lớn bên cạnh cũng có vẻ nhận ra chút gì đó. Nhưng không ai nói thêm gì, chỉ cắm đầu uống cháo.
Buổi tối cả nhà đi ngủ, hai phu thê mới bắt đầu tâm sự.
"Không phải nàng nói Nam gia là cái hố không đáy, không thể dính vào sao, sao giờ lại như thay đổi ý định?"
"Nam Trạch có bệnh, nhưng ta thấy nhà bọn họ chữa bệnh cũng khá dư dả. Nghe Thái Hoa nói Khê nha đầu mua không ít gà ở nhà nàng ta, còn mua một con chó, hôm nay còn mua một đống đồ từ trấn trên về nhà. Nếu không có dư tiền, sao nó nỡ tiêu như vậy?"
Mẹ A Mao nghĩ nhất định là Khê nha đầu nói dối ra ngoài, chắc chắn tiền chữa bệnh không nhiều như vậy.
"Vườn trái cây trên núi nhà họ ta đã lén hỏi thăm, Dư Đào thuê ba mươi năm, ít nhất cũng đưa hơn hai trăm lạng tiền thuê. Một số tiền lớn như vậy, chàng nói nó nỡ tiêu hết sao?"
Cha A Mao gật đầu, cảm thấy phân tích của vợ rất có lý.
"Vậy ý của nàng là muốn đề nghị hôn sự cho A Tài?"
"A Tài lớn rồi, cũng nên nói chuyện hôn nhân. Hiện tại chưa đỗ tú tài, gia đình tốt cũng khó nói, hơn nữa, nhà ta cũng không có nhiều sính lễ, nhìn thế nào cũng thấy Nam gia là phù hợp. Chỉ cần đính hôn, vậy chẳng phải Khê nha đầu sẽ giúp đỡ vị hôn phu một chút sao? A Tài đỗ tú tài, nó cũng được nở mày nở mặt."
Còn về Nam Trạch, đợi con trai mình đỗ tú tài rồi, bỏ chút bạc chữa bệnh cho hắn cũng là chuyện nhỏ.
Mẹ A Mao càng nghĩ càng thấy hôn sự này khả thi, nắm tay chồng bắt đầu tính toán ngày lành tháng tốt.
Sáng hôm sau, A Mao và tỷ tỷ cùng đến Nam gia.
Đậu Đậu nhận người lạ, vừa thấy bọn họ liền sủa inh ỏi, nhưng bị A Mao nhấc lên.
"Khê tỷ tỷ, con ch.ó này nhỏ quá, sao không nuôi con to?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");