Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu
  3. Chương 99
Trước /166 Sau

Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu

Chương 99

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Năm mươi cân hắn ta nghĩ chắc chắn bán được.

"Nhưng hôm nay ta không mang theo nhiều tiền như vậy, phải ngày mai mới đến được."

"Không sao, ngày mai cũng được. Nhưng khi đến huynh phải tự chuẩn bị một cái vại đựng năm mươi cân rượu, nếu không mua từ chỗ ta sẽ khá đắt, dù sao ta vất vả lắm mới mang về từ huyện được."

Một cái vại rượu mười mấy hai mươi văn, dù sao nàng cũng không muốn tặng.

Hứa Đại Chí liên tục đồng ý, lúc này mới quay đầu bỏ đi. Nam Khê vừa quay đầu lại đột nhiên phát hiện Du Lương không biết từ lúc nào đã về đứng sau lưng nàng không xa.

"Dọa c.h.ế.t ta, về cũng không lên tiếng đứng đó làm gì?"

"Xem nàng nói chuyện làm ăn với người ta, khá thú vị."

Du Lương biết Nam Khê muốn làm lớn việc buôn bán rượu này, trong lòng cảm thán mình đuổi không kịp vợ lại tự hào vợ này là của nhà mình.

"Đi thôi, đi ăn cơm, ta đói bụng lắm rồi."

"Ai bảo sáng nay không ăn quả trứng đó."

Nam Khê trừng mắt nhìn hắn, bước qua hắn đi vào sân trước.

Miệng tuy hung dữ nhưng trong lòng vẫn không nỡ, vừa vào sân liền đi vào bếp bưng đồ ăn ra. Du Lương ở bên cạnh lấy bát đũa, ngoan ngoãn lắm.

Hôm nay bữa cơm chỉ có ba người, Nam Trạch vừa ăn vừa lén kéo tay áo Du Lương bên cạnh. Du Lương như kẻ ngốc chẳng hiểu gì, không rõ hắn đang diễn trò gì.

Hai người liếc mắt đưa tình mấy lần bị Nam Khê bắt gặp, bị mắng một trận mới thôi. Ăn xong cơm hai người đi rửa bát, Du Lương mới tìm được cơ hội nói chuyện riêng với Nam Trạch.

"Vừa rồi cứ kéo ta làm gì thế?"

Nam Trạch bí hiểm hỏi: "Huynh có biết ngày mai là ngày gì không?"

Du Lương lắc đầu, nhưng rất nhanh đã hiểu ra.

"Sinh nhật của đệ hay sinh nhật của tỷ tỷ đệ?"

"Sinh nhật mười sáu tuổi của tỷ tỷ đệ. Huynh phải nhớ tặng quà cho tỷ ấy vui lòng đấy, biết chưa?"

Du Lương: "..."

Cần gì phải nói, đương nhiên hắn sẽ tặng rồi.

Chỉ là thật không ngờ ngày mai đã là sinh nhật mười sáu tuổi của tiểu nha đầu, nhất thời hắn thật chẳng biết nên tặng gì.

Du Lương cảm ơn tiểu quân sư xong, cứ mãi suy nghĩ nên tặng gì. Kết quả chưa nghĩ ra được, bản thân đã nhận được một món quà trước.

"Này, hôm nay đi dạo phố với Xuân Nha thấy tiện thể mua luôn."

Trong tay Nam Khê cầm một dải lụa màu xanh sẫm, rất phổ biến cũng rất bình thường, một dải chỉ khoảng ba bốn văn tiền. Nhưng trong lòng Du Lương rất vui, cất vào lòng như báu vật, định đợi chiều tối tắm gội xong sẽ dùng.

"Tiểu Khê, ta rất thích!"

Ngày mai hắn cũng phải tặng một món quà sinh nhật tốt hơn cho nàng!

Hina

Qua sự "thông báo" của Nam Trạch, trong bốn người có ba người đều biết ngày mai là sinh nhật mười sáu tuổi của Nam Khê, chỉ có Nam Khê không biết.

Bởi vì nàng vốn chẳng để ý nguyên thân sinh năm tháng nào, chỉ nhớ đệ đệ nói nàng mười lăm tuổi thì ghi nhớ mười lăm tuổi, những giấy tờ hộ tịch nàng chưa từng xem qua lần nào. Vì vậy sáng hôm sau khi ăn mì trường thọ, cả người đều ngẩn ngơ.

Lư thị dậy rất sớm nhào bột làm mì, bây giờ nấu vừa vặn tốt. Nam Khê ngửi thấy trong lòng cảm thấy chua xót.

Phải rồi, từ nay về sau nàng sẽ qua sinh nhật vào tháng Bảy.

"Khê nha đầu lại lớn thêm một tuổi, A Trạch nhà ta cũng sắp hồi phục rồi, cuộc sống này thật là ngày càng tốt đẹp."

Lư thị cười híp mắt, thúc giục cả nhà ăn mì.

Nam Khê thu lại chút buồn bã đó, vui vẻ ăn hết bát mì. Ăn xong liền có quà nhận.

Đệ đệ tặng nàng một vỏ sò đẹp đẽ mình đã cất giữ rất lâu, Lư thẩm tặng nàng một đôi giày vải.

Giày cỏ tuy mát mẻ nhưng xa không bằng giày vải thoải mái, hơn nữa đôi giày này rất thoáng khí, trời nóng mang vào cũng không khó chịu. Quan trọng nhất là, nó đẹp hơn giày cỏ không biết bao nhiêu lần.

Nam Khê thích không tả xiết, lập tức mang vào đi tới đi lui.

Mang giày đẹp đủ rồi nàng lại nhìn về phía Du Lương, muốn xem hắn sẽ tặng món quà gì. Kết quả tên này chỉ nói một câu chiều đưa rồi đi làm việc luôn.

Khiến nàng đau lòng khó chịu.

May mà hôm nay chuẩn bị mở rượu, có nhiều việc phải bận rộn, nàng rất nhanh đã quên chuyện đó.

"A tỷ, hôm nay là mở rượu cam phải không? Đệ nhớ rượu cam đã làm rất lâu rồi."

Nam Khê lắc đầu, rượu cam nàng còn phải để thêm một thời gian, ít nhất phải năm sáu tháng mới có thể mở.

Hôm nay nàng định mở rượu xoài.

Chuẩn bị xong vải lọc đã rửa sạch, nàng cầm búa nhỏ nhẹ nhàng gõ xuống lớp đất sét đã khô trên vại rượu xoài, rồi mới mở nắp vại ra.

Một mùi thơm nồng nàn của xoài tỏa ra trong căn phòng nhỏ, say nồng còn mang theo chút mùi đặc trưng của rượu.

"Thơm quá... A tỷ, đệ có thể uống một ngụm không?"

Nam Khê suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý. Chỉ là rượu trái cây thôi, trẻ con có thể uống một chút ít.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /166 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Copyright © 2022 - MTruyện.net