Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau một tiếng "Vút" vang lên là một tiếng "Phập", chỗ Tiêu Nhân mới vừa ngồi lúc nãy đã bị thứ gì đó chém làm hai nửa, không chỉ mỗi cái ghế, đến cả cái bàn cũng không thoát khỏi độc thủ, thậm chí tới rượu thịt cơm rau Tiêu Nhân chưa kịp ăn bên trên bàn cũng rơi loảng xoảng xuống đất.
Chen vào tràng hòa tấu âm thanh kia là tiếng la hét của đám người trong khách sạn.
Trong phút vội vàng Tiêu Nhân chỉ nhận ra đó là một sợi trường tiên lấp lánh sắc đen!
Người cầm trường tiên là một cô nương để kiểu tóc hai búi gài trâm hoa, hai bím tóc dài tung bay theo từng động tác của cô nương nọ, cô nàng mặc bộ áo váy màu hạnh hoàng, khuôn mặt yêu kiều, mắt hạnh, mũi thon, bờ môi cũng không son mà đỏ thắm.
Lúc này vẻ mặt của cô nương đó có thể nói là không chút hữu hảo nhưng vẫn không thể coi là hung thần ác sát, chỉ có thể tính là cô nàng đang phùng mang trợn mắt.
"Dâm tặc! Mau chịu chết đi!" – vị cô nương thấy một chiêu vừa rồi không làm gì được Tiêu Nhân thì lắc chiếc eo thon, cổ tay rung khẽ, sợi trường tiên theo động tác của cô nàng mà linh hoạt chuyển hướng giữa không trung, đánh về phía Tiêu Nhân.
Lần này Tiêu Nhân ở gần nên thấy rõ phần đuôi trường tiên lấp lánh hàn quang, rõ ràng là trên thân roi được gắn thêm thứ hung khí hung tới không thể hung hơn.
Sắc mặt Tiêu Nhân vụt biến, chỉ cần bị đánh trúng một lần, đừng nói là đi tong mất nửa cái mạng, chỉ riêng miệng vết thương cũng đã đủ dữ dội.
Chắc chắn là tha hồ đau!!
Vừa mới dưỡng khỏi vết thương thoát khỏi đau đớn vì trẹo phần eo, bây giờ lại bị thương lại uống thuốc đắng, Tiêu Nhân hắn còn lâu mới chịu!
"Ngươi mù sao!!! Ông có chỗ nào giống dâm tặc?!" – Tiêu Nhân nhảy tới nhảy lui tránh né ngọn roi của cô nàng, cũng may khoảng thời gian luyện kiếm sau này hắn không có chuyện gì làm liền kéo Vũ Văn Quyết dùng dây đàn đối chiêu với mình — tuy là đối phương nhường hắn rõ mười mươi, với thứ tương tự dây đàn là trường tiên, hắn vẫn có chút hiểu biết tương đối về động tác cùng hướng đi, bằng không thì tuyệt đối là tránh không thoát.
Vị cô nương nọ còn đang múa roi đầy oai phong, nghe tiếng hắn gào thì ngẩng ra, giọng nói này không đúng. cô nhìn kỹ lại, bộ dạng hắn cũng không phải Chu Ba. Nhưng con chim ruồi của cô lần theo mùi hương mà tới nơi này, trên thân người này chắc chắn phải có chỗ khả nghi. Người trong khách sạn không hề ít, con chim ruồi kia không tìm ai khác lại tìm ngay hắn, khẳng định là hắn chứ không ai khác!
Nhưng bộ dạng này?
"Bớt ngụy biện! Tưởng bà không biết có thứ thủ đoạn gọi là dịch dung sao?!" – cô nương nọ quát khẽ, thu trường tiên về cổ tay, giữ lực chờ dợi.
"Có cô mới dịch dung! Bộ dạng này của ta trên không lừa già dưới không gạt trẻ hoàn toàn là do ông trời cấp cho!" – Tiêu Nhân thấy cô nương nọ thu hồi trường tiên cũng cảnh giác đứng lại trên quầy chưởng quỹ, đề phòng cô nàng lại đột nhiên động thủ.
Trong lúc lơ đãng, dư quang khóe mắt của hắn lướt qua vị chưởng quỹ mới rồi còn đứng sau quầy tính tiền, hiện giờ hắn đã thành thục chui dưới gầm bàn sát tường, tay hãy còn thò ra nhặt từng đồng tiền rơi trên đất.
Thực sự là một tên mê tiền. Tiêu Nhân suýt bị tên chưởng quỹ chọc cười. Mà lúc này khách khứa trong khách sạn đã sớm chạy tán loạn, chỉ sợ bị vạ lây.
Tiêu Nhân không dám phân tâm, hắn nhanh chóng tập trung lực chú ý đối diện nguy cơ trước mắt.
"Tên dâm tặc kia lấy khăn tay của bạn ta, mặt trên khăn có mùi hương, trong vòng trăm dặm con chim ruồi này của ta sẽ không tìm sai người, nó không tìm ai khác mà tìm ngươi, ngươi không là dâm tặc thì ai là dâm tặc?" – cô nương nọ cũng nghi hoặc.
Phải nói người này tướng mạo đổi khác, thanh âm cũng không đúng, còn có thể nói là ngụy trang, nhưng thân thể hắn còn cường tráng hơn tên hái hoa đại đạo Chu Ba kia một chút, nếu là gầy, súc cốt thuật còn làm được, tráng kiện hơn lại phải làm thế nào để hóa trang?
"Ai biết con chim của cô mắc chứng gì? Nói không chừng nó đói bụng! Bay tới đây liền nghe thấy mùi cơm." – Tiêu Nhân tức tối.
"Không thể nào, con chim ruồi của ta chỉ ăn mật hoa, cho dù đói nó cũng không lý nào bay tới quán cơm nên khẳng định là ngươi có vấn đề." – Cô nàng nhíu mày, xiết ngọn roi trong tay, nếu Tiêu Nhân không thể nói rõ ràng, có lẽ cô nàng lại động thủ.
"Chờ chút!" – Tiêu Nhân xua tay kêu cô nàng dừng lại – "Cô nói cô tìm một tên... một tên hái hoa tặc?"
Cô nương nọ gật đầu.
"Còn nói hắn lấy khăn tay của bạn cô?" – Tiêu Nhân hỏi tiếp.
"Phải. Ban nãy ta đã nói không phải sao?" – cô nàng không kiên nhẫn, ta còn cần ngươi lặp lại lần nữa chắc?
"Ta biết rồi." – Tiêu Nhân di chuyển một chút trên quầy, nói: "Ban nãy đi ngang qua một khe núi ngoài trấn, có một nam nhân muốn cướp quần áo ta nhưng lại bị ta gϊếŧ chết, không chừng người cô nói chính là hắn?"
"Bị ngươi gϊếŧ?" – cô nương nọ khó tin – "Không thể nào, mặc dù ngươi thoát được ngọn roi của ta nhưng ta vẫn nhìn ra ngươi không có nội lực, cho dù ngươi có thủ đoạn thì khinh công tên hái hoa tặc kia vẫn rất cao, ta truy hắn còn mệt, sao hắn không chạy trốn?"
"Khụ~ Nếu như trên mặt hắn dính đầy bột tiêu, hai mắt sưng húp, nước mắt chảy không ngừng, hắn còn chạy nổi không?" – Tiêu Nhân hỏi vặn.
"Hả?" – Cô nương kinh ngạc – "Ngươi thực sự gϊếŧ hắn?"
"Cô không tin ta dẫn cô đi xem!"
Tiêu Nhân trực tiếp nhảy xuống quầy, cảnh giác vị cô nương nọ mà vòng qua lấy cái túi với thanh Khi Sương kiếm của mình.
Nhưng khinh công của nàng ta chẳng phải để giỡn chơi, nàng thoắt cái đã tới trước mặt Tiêu Nhân, vươn tay nhéo mặt hắn!
"Đau!!!" – Tiêu Nhân hét thảm.
Nhìn mặt Tiêu Nhân dần hiện vết đỏ, vị cô nương nọ rốt cuộc cũng tin.
"Thực xin lỗi!" – cô nàng vừa đi vừa xin lỗi. Hiện giờ hai người đã rời trấn, đi tới chỗ khe núi.
Tiêu Nhân căm hờn ôm mặt, "Đã nói rồi! Lão tử không phải dâm tặc! Cô làm vậy là vu oan cho người tốt biết không hả?"
Cô nương cúi đầu vâng dạ.
Tiêu Nhân phát hiện từ khi cô nương nọ xác định hắn không phải Chu Ba thì thái độ liền đổi 180 độ. Thế nên hắn mới không chút khách sáo mà bắt đầu tính sổ chuyện vừa rồi.
"Cô vừa há miệng đã chụp cái mũ lớn chừng đó xuống đầu ta, cô tưởng nam nhân không cần danh tiết hay sao? Lỡ giang hồ đồn ra, sau này ta làm sao lấy vợ? Có nữ nhân nào dám gả cho một nam nhân danh tiết có vấn đề không?!" – Tiêu Nhân không chịu thôi.
Cô nương nọ mấp máy môi, tựa hồ muốn nói cái từ danh tiết kia hình như chỉ dùng cho nữ nhân, nhưng ngẫm kỹ lại, thiếu niên nọ nói cũng có lý. Hiệp nữ khuê tú có nhan sắc có tài hoa chắc chắn sẽ không thích hạng người này, cũng tuyệt đối không coi trọng nam tử thanh danh có vấn đề.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nàng bắt đầu buồn bực, rồi nàng ta cứng miệng nói: "Ngươi nói ngươi gϊếŧ Chu Ba, ai biết giữa hai ngươi có liên quan gì với nhau không, nếu không làm sao ngươi dính phải mùi hương kia được."
Đến tận lúc này cô nương nọ vẫn không dám tin thiếu niên này có thể gϊếŧ chết Trích Hoa công tử/ tặc Chu Ba đã tung hoàng giang hồ hơn hai mươi năm.
"Cưỡng từ đoạt lý!!" – Tiêu Nhân tức giận trừng nàng ta – "Nếu cái thi thể ta dẫn cô đi nhìn thực sự là hắn, cô làm sao bồi thường cho ta?!"
Tiền bồi thường danh dự! Tiền bồi thường tổn thất tinh thần! Tiêu Nhân hắn không ngại nhiều, cứ tới hết cả đây. Làm gì thì làm cũng phải moi được tiền bồi thường từ vị cô nương vừa nhìn đã biết là hạng sang quý này, hắn cũng không thể không công đi diễn xiếc khỉ nhảy lên nhảy xuống theo ngọn roi của cô nàng một hồi lâu như thế được.
Cô nương nọ hít sâu một hơi như cũng bị hắn bức tới nóng nảy: "Nếu hắn thực sự bị ngươi gϊếŧ, ta thực sự oan uổng ngươi, ta đền một món bảo bối cho ngươi là được chứ gì!"
Bảo bối? Tiêu Nhân vừa nghe, thứ có thể được nàng tiểu thư quyền quý này coi là bảo bối khẳng định là thứ tốt, hắn thấy được liền thu, cũng không công kích cô nương người ta nữa.
"Ở đây." – Tiêu Nhân đứng chỗ khe núi chỉ cho cô nương nọ xem.
"Ban nãy ta theo con chim ruồi đi qua chỗ này nhưng nó không dừng lại." – cô nương ngờ vực – "Ngươi thực sự không lấy cái khăn nọ?"
"Không có!" – Tiêu Nhân bực bội trả lời.
Mọi thứ trên người tên hái hoa tặc từ mê dược khăn tay cho tới túi tiền (đương nhiên không còn tiền) hắn đều ném lại trên người tên hái hoa tặc rồi chôn.
"Ngươi còn lập mộ cho hắn?!" – cô nương kinh ngạc nhìn Tiêu Nhân – "Hạng người như hắn phải phơi xác hoang dã cho sói ăn mới đúng!"
Tiểu cô nương, gia gia có cần ác như vậy không? Tiêu Nhân trộm liếc mắt xem thường.
Chỉ thấy nàng ta trực tiếp bắt đầu bới đất.
"Này!" – Tiêu Nhân muốn nói lại thôi, nghĩa tử nghĩa tận, người ta về đất rồi mà.
Vị cô nương nọ không tự mình xác nhận thì không bỏ cuộc, rốt cuộc nàng cũng đào lên cái mộ nông.
Cái mộ này Tiêu Nhân dùng vỏ thanh Khi Sương kiếm đào, lúc này mặt đất còn xốp, cô nương nọ cũng không dùng thứ khác, trực tiếp dùng tay đào đất.
"Quả nhiên là hắn không sai!" – Nàng ta nhìn mặt xác chết lộ ra khỏi mặt đất, căm hận nói.
Xác nhận người chết đúng là Trích Hoa công tử Chu Ba, động tác hai tay nàng ta càng nhanh, mau chóng tìm được mấy thứ Tiêu Nhân ném trên người hắn. Túi tiền, vứt đi, mê dược, chôn lại, khăn tay...
Cô nàng cầm lên chiếc khăn tay, đôi mắt hoe đỏ, nghẹn ngào: "Tiểu Viện, Hoàng Sước ta báo thù cho nàng rồi! Linh hồn trên trời của nàng có thể an nghỉ rồi."
Tiêu Nhân trầm mặc, có lẽ cô nương kia bị Chu Ba nhúng chàm không chịu nổi vũ nhục mà tự sát, thời đại này coi danh tiết của nữ nhân rất nặng, bị lăng nhục liền không còn đường sống, khó trách gϊếŧ tên hái hoa tặc lại được nhiều điểm nhân phẩm.
Rồi thì hai mắt Tiêu Nhân trợn trắng, vị cô nương tên là Hoàng Sước nọ rút ra một thanh chủy thủ, cắt đầu Chu Ba xuống!
"Ê? Cô làm gì đó?!" Tiêu Nhân kinh hoàng. Tiên thi đã đủ ngoan độc, lại còn phải cắt đầu người ta xuống?!
Hoàng Sước hai mắt đỏ hồng, quay đầu lại, nói bằng giọng mũi nặng: "Người này treo thưởng tới vạn lượng, ngươi không cần? Chu Ba là ngươi gϊếŧ, ngươi không muốn thì thôi."
"... cô cắt đi." – Tiêu Nhân ngậm miệng.
Hắn còn chưa làm được loại người không bị tiền bạc tác động, ở cổ đại này hắn chỉ có một thân một mình, không có thân nhân, không có chốn về, cũng chỉ có mấy thứ vàng bạc này mới có thể cho hắn một chút cảm giác an toàn, không thể vì thế mà mắng hắn thấy tiền sáng mắt, tham lam vô độ.
Hoàng Sước lấy ra một bộ y phục từ túi của mình, gói lại cái đầu nọ.
Nàng đứng dậy, lấy một thứ trên người đưa cho Tiêu Nhân: "Đây là thứ ban nãy ta hứa, ngươi cầm đi."
"..." Tiêu Nhân dùng ánh mắt phức tạp nhìn Hoàng Sước, đây vốn là thứ hắn hùng hồn đòi bằng được, bầu không khí hiện giờ sao tự dưng lại khiến hắn hít thở không thông?
Hoàng Sước thấy hắn không nhận thì sinh hảo cảm, ngữ khí nàng hòa hoãn lại, nói: "Cầm đi, vật này là quà tạ ơn ngươi đã thay ta gϊếŧ tên dâm tặc, vì bạn ta báo thù rửa hận, ngươi đáng được nó."
Nàng nhẹ ném qua, món đồ nọ bay tới chỗ hắn.
Tiêu Nhân vội vàng chụp lấy, là một hạt châu tròn tròn có một sợi thừng màu tết một đầu, bên dưới còn treo một dải tua.
Hoàng Sước đắc ý nói: "Viên tị độc châu này có thể ngừa bách độc, ta dùng nó đề phòng mê dược của Chu Ba, giờ Chu Ba đã chết, ta không cần nữa, ngươi cứ cầm lấy! Còn nữa" – nói tới đây nàng cười gian – "Ngươi cũng nhận tiền bịt miệng của ta rồi, không được kể chuyện ta làm hôn nay cho cha ta, đầu Chu Ba ngươi cũng chỉ được nói là ngươi cắt!"
Tiêu Nhân trợn mắt há mồm.
thì ra Hoàng Sước chính là muội muội Hoàng Hi! Là con gái của bang chủ Thương Giản bang Hoàng Bác Tri!
Thuở thiếu thời Hoàng Bác Tri rất ham học, cũng mấy phen ứng thí, tiếc là một cái danh tú tài cũng không được, thế nên ông ta đem hi vọng đặt hết lên người con cái. Hoàng Hi lại hướng tới cuộc sống giang hồ, kẻ chán ghét học tập là hắn vì trốn chạy "ma chưởng" của cha mình mà rời nhà từ sớm, bái sư huynh Hoàng Bác Tri làm thầy.
Thế là, Hoàng Bác Tri vô cùng buồn bực cũng chỉ đành xuống tay với con gái duy nhất của mình, lập chí bồi dưỡng nàng thành nhất đại tài nữ.
Hoàng Sước thực ra rất chiều ý cha, cũng quyết tâm muốn trở thành danh môn khuê tú, chỉ tiếc tính cách nàng phóng khoáng khiến nàng bẩm sinh đã có vẻ bưu hãn, bình thường không có chuyện gì còn không sao, nàng còn có thể giả vờ, một khi tức giận thì đảm bảo là lộ nguyên hình. Huống chi nàng còn di truyền thiên phú từ phụ thân, luyện võ cực tốt, học văn không thành.
Lần này Trích Hoa công tử Chu Ba chạy tới Giang Nam gây án, Hoàng Sước vừa vặn tới thăm nhà bạn thân, tên Chu Ba lão luyện nhiều năm đắc thủ mà không ai phát giác, qua ngày hôm sau bạn thân của Hoàng Sước treo cổ tự vẫn.
Hoàng Sước phẫn nộ thề phải báo thù rửa hận cho Tiểu Viện bạn mình, nàng cũng không lỗ mãng, quay về nhà lấy tị độc châu, mang theo con chim ruồi cho ngửi mùi hương của Tiểu Viện, cứ thế bám theo phía sau Chu Ba, truy đuổi khiến hắn phải chật vật chạy trốn.
Nói đúng ra Chu Ba chỉ có khinh công là cao cường, hắn trầm mê mỹ sắc, nội công chẳng ra sao, đánh không lại Hoàng Sước mang tị độc châu, cho dù hắn có thể lợi dụng kinh nghiệm phong phú mà mấy phen thoát khỏi tầm mắt Hoàng Sước nhưng cũng khẳng định là hắn không thoát được lần truy sát này.
Mà hôm nay trước mặt Tiêu Nhân, Hoàng Sước bất cẩn bị hắn nhìn thấy nàng đại náo khách sạn, còn hung hãn cắt đầu Chu Ba, tự nhiên phải ra sức một phen, đề phòng hắn nói lộ cho phụ thân nàng.
Cho dù Hoàng Bác Tri đã biết tính tình con gái mình, ông vẫn hi vọng nàng có vẻ thục nữ một chút, Hoàng Sước cũng không muốn cha mình thất vọng.
Đối diện thể loại cực phẩm bản thân bưu hãn còn muốn vờ làm khuê tú danh môn, Tiêu Nhân cũng chỉ có thể cười ha ha cho qua mà thôi.
Lúc này, tổng giáo mg.
Vũ Văn Quyết ngồi quỳ trước linh cữu sư phụ, lặng lẽ nhắm mắt.
Rốt cuộc y vẫn về trễ, không kịp gặp sư phụ lần cuối.
"Thiếu chủ... giáo chủ, bốn vị đường chủ ngoại đường đều đã về tới." – Ảnh đường đường chủ Hắc Viên vẫn một mực theo bên người phụ trách an nguy cho y nói.
"Hiện tại ta vẫn chưa phải giáo chủ." – Vũ Văn Quyết mở hai mắt, quanh mang sắc bén lướt qua – "Phải chờ sau đại điển đăng vị mới danh chính ngôn thuận."
Hắc Viên im lặng, ai cũng biết phó giáo chủ nhìn chiếc ghế giáo chủ như hổ rình mồi, điển lễ đăng vị chắc chắn không thuận lợi hoàn thành.
"Ta muốn nhìn xem ai nhịn không được trước!" – Vũ Văn Quyết hung ác trầm giọng.
———-
LTG: Mới lên sàn là nữ phụ, không phải nam phụ.
Đỗ Tàng Hoa tính cách mạnh mẽ, anh tư ngời ngời là nữ hiệp chân chính, Hoàng Sước là khuê tú giả danh bên trong bưu hãn bên ngoài vờ làm thục nữ.