Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kiếp trước, quá trình cứu trợ của chính phủ là cả một hệ thống với nhiều công đoạn phức tạp mà chặt chẽ, mà hắn chỉ biết được một ít vật phẩm cơ bản, cho nên dự định của Tiêu Nhân là bảo đảm sao cho số người sống đến khi triều đình cứu trợ nhiều nhất có thể.
Phần còn lại sẽ có quan viên triều đình chịu trách nhiệm. Tiêu Nhân vốn không định đi theo con đường làm quan, ứng phó tình hình khẩn cấp, làm nhiêu đó đã đủ rồi.
Những người đến đây tránh nạn, quần áo đã mặc sẵn trên người, đủ che thân nên không cần cấp thêm, về phần nước uống, có thể lấy nước giếng, nước suối hoặc nước sông để thay thế.
Nên cần thiết nhất lúc này chính là cái ăn. Tiêu Nhân định là đi mua ít gạo phân phát cho người dân, giúp họ tạm thời vượt qua mấy ngày khó khăn.
Đương nhiên, hắn sẽ không như kẻ điên tiêu tiền như rác để giúp mỗi người đều có thể ăn đến no. Bởi dù có muốn đi chăng nữa, dốc hết vốn liếng toàn thân của hắn cũng trụ không nổi một ngày.
Hắn định sẽ đến cửa hàng mua chút gạo, sau đó sẽ nhờ người nấu thành cháo rồi phân phát.
Nói là làm, Tiêu Nhân bèn đến hỏi thăm chỗ bán.
Cửa hàng sớm đã cửa đóng then cài, người đến mở cửa là một tiểu nhị khó chịu ra mặt.
Nhưng tiểu nhị kia rất biết nhìn người, vừa thấy Tiêu Nhân và Mạc Vũ Hân dáng người mạnh mẽ, lại còn mang theo vũ khí, liền biết không phải hạng người tầm thường dễ chọc.
Vì thế, tiểu nhị vội thu lại vẻ khó chịu, cẩn thận hỏi: "Không biết hai vị công tử là có chuyện gì mà lại đến đây?"
Tiêu Nhân không trả lời, lướt qua tiểu nhị đi vào bên trong cửa hàng, không khách khí ngồi tót ghế trên: "Gọi quản sự của các ngươi ra đây, nói là ta mang mối làm ăn lớn đến ."
"Sao ạ?" Tiểu nhị nghi hoặc, không biết sẽ nhận được vụ làm ăn lớn gì với một cửa hàng gạo như này.
Vì thế khách khí mời hai người ngồi, sau đó vội chạy vào trong gọi quản sự ra.
Hàng quán ở thời cổ đại này đều là kiểu cửa quán sát mặt đường, bên trong có thêm cửa phụ, phía sau nữa đa số là nhà kho, đôi khi sẽ là chỗ nghỉ ngơi của ông chủ.
Cũng có một số nơi, ông chủ có chỗ ở riêng, không ở lại canh tiệm, thế nên trong cửa hàng sẽ có một vị quản sự chuyên xử lý các việc lớn nhỏ.
Chốc lát sau, quản sự cửa hàng vội vàng bước ra.
Lão ta vừa ra đã vội vàng chào hỏi Tiêu Nhân và Mạc Vũ Hân: "Hai vị công tử đây, thời điểm này đến, không biết là muốn chiếu cố gì cho cửa hàng nhỏ của chúng ta đây?"
Tiêu Nhân đứng lên, đáp lời: "Mang toàn bộ gạo hiện có trong tiệm của các ngươi ra đây, ta sẽ mua hết!"
Nào biết chưởng quầy không chỉ không mừng mà còn lấy làm lo, nụ cười trên mặt cũng sượng lại: "Vị công tử này, ngài đừng nói đùa kiểu như vậy chứ."
Tiêu Nhân khỏ hiểu nhìn lão: "Ta đương nhiên không nói chơi, ta thật tình mà."
Sắc mặt chưởng quầy lập tức đen thui, đinh ninh rằng Tiêu Nhân tới đây là để gây chuyện: "Công tử có biết cửa hàng chúng ta tổng cộng có bao nhiên thạch gạo không?"
Tiêu Nhân có hơi mông lung, rất thành thật lắc đầu.
Chưởng quầy nghẹn một hơi, lão cười lạnh một tiếng: "Cửa hàng chúng ta có tổng cộng 170 thạch, công tử đây là muốn mua hết thật sao?"
Đến đây thì Tiêu Nhân thật sự mờ mịt.
170 thạch, là bao nhiêu cân nhỉ?
"Từ từ!" Bàn tay Tiêu Nhân mang theo một cổ lực, cắt ngang ngây trước mặt vị chưởng quầy đang muốn nói chuyện, ý bảo lão chờ một chút.
Chưởng quầy lại bị cổ lực từ cái chưởng này làm cho giật mình, kinh sợ trước vũ lực, lập tức đứng yên không nói một lời.
Mạc Vũ Hân không biết Tiêu Nhân muốn làm gì, nhưng cũng đứng bên cạnh, hai mắt như hổ rình mồi nhìn chằm chằm chưởng quầy, cảnh cáo lão ta không cần hành động thiếu suy nghĩ.
Chưởng quầy càng thêm không dám nhúc nhích.
Dân chúng bình thường, sợ nhất là những người giang hồ võ công đầy mình như này.
Người hiểu lí lẽ phân rõ trắng đen còn đỡ, nếu gặp phải hạng người manh động hở tí là động tay động chân thì người đau chỉ có bọn lão thôi. Đám người giang hồ đánh nhau cho đã là đi, chỉ có những thường dân sinh sống tại chỗ là chịu khổ trăm bề.
Mà lúc này, Tiêu Nhân còn đang đau khổ suy tư xem 170 thạch gạo là bằng bao nhiêu cân...
Mấy tháng vừa đến đây, hắn cố ý ghi nhớ mấy đơn vị đo lường thường dùng thời này, may là hiện tại còn nhớ. Chẳng qua chuyển đổi một đống chữ số trong thời gian ngắn, nên là có hơi tốn sức.
"Một thạch gạo tương đương mười đấu, tương đương một trăm thăng, tương đương 150 cân......" Tiêu Nhân cúi đầu nghiêm túc đếm ngón tay.
Mạc Vũ Hân biết hắn làm gì cũng cạn lời.
"...... 170 thạch gạo chẳng khác nào...... Hai vạn 5500 cân......" Tiêu Nhân kinh hỉ mở to hai mắt nhìn.
(*) 170 thạch = 25.500 cân (TQ) = 12.750 kg (VN) = 12 tấn 750 kg lẻ.
Hắn quay đầu nói với chưởng quầy: "Chỗ này của ngươi còn sợ không đủ nữa, càng nhiều gạo càng tốt!"
Tiêu Nhân móc ra từ túi đống ngân phiếu trước nay chưa dùng đến, dõng dạc đập bàn hô với chưởng quầy: "Lấy hết!"
Chưởng quầy cúi đầu nhìn đống ngân phiếu trải trên bàn, nội tâm có chút run rẩy.
Lão vội vàng trưng lên bộ mặt tươi cười: "Một khi đã như vậy, chúng tiểu nhân lập tức hết mình vì công tử."
Sau đó xoay người gọi tiểu nhị bên cạnh, bảo hắn gọi tất cả công nhân đang nghỉ ngơi đi làm việc ngay.
"Hân hạnh được quý công tử chiếu cố, tổng cộng là 1700 lượng, không biết ngài cần bọn tiểu nhị mang đến chỗ nào đây?" Chưởng quầy tươi cười thân thiết hỏi han.
Lại không ngờ rằng Tiêu Nhân lại to tiếng: "Cái gì?! 1700 lượng?! Một thạch gạo mà ngươi lại muốn đòi đến mười lượng bạc! Ngươi không đi ăn cướp luôn đi?"
Chưởng quầy miễn cưỡng nở nụ cười, lui về sau vài bước, khóe miệng méo một chút: "Một thạch gạo còn không phải mười lượng sao."
"Ngươi nghĩ rằng ta không biết giá gạo hiện tại là hai lượng năm một thạch sao?" Tiêu Nhân nguy hiểm nheo mắt, nhìn chằm chằm tên gian thương dám giở trò lừa dối trước mặt hắn.
"Hai lượng năm kia là giá cả của năm ngày trước cơ!" Chưởng quầy thấy khí thế toàn thân Tiêu Nhân thay đổi, khí thế lập tức yếu đi.
"Mới năm ngày mà đã tăng nhiều như vậy?" Tiêu Nhân không thể tượng tượng được.
Lão chưởng quầy nhìn Tiêu Nhân đang hùng hùng hổ hổ, cẩn thận nói: "Giá này là vì quận huyện gần Trường Giang vừa rồi gặp nạn, cho nên mới tăng lên nhiều như thế. Ngài thử nghĩ xem, mỗi chỗ vốn chỉ có ngần ấy lương thực, đột nhiên số người cần nó lại tăng lên gấp mấy lần, lương thực không đủ đương nhiên phải tăng giá lên thôi."
"Nói bậy!" Tiêu Nhân nhìn chưởng quầy, cười lạnh: "Cho dù có thật sự tăng cũng không có khả năng tăng tới mười lượng bạc, năm lượng là quá lắm rồi!"
Chưởng quầy nói: "Lũ lụt đột ngột xảy ra, ruộng nương trong các quận huyện cơ bản đều đã thất thu, lương thực cho năm tới đã không có, muốn đảm bảo nuôi sống số người tăng lên đột ngột này đến mùa thu hoạch năm sau, e là cái giá này đã hợp lý nhất rồi."
Tiêu Nhân thấy chưởng quầy nói năng hùng hồn, từng câu từng chữ đều đúng lý hợp tình, nhưng hắn vẫn cứ cảm thấy như có chỗ nào đó sai sai...
Tuy rằng lúc trước hắn lăn lộn trong hắc bang, nhưng hiện tại là một thiếu hiệp chính đạo, chuyện bé xé to cũng không tốt, tổn hại lợi ích của bá tánh bình dân, cũng gây phiền cho hành động của hắn.
Hắn trầm mặt nói: "Tốt nhất là ngươi nên thành thật, nếu để ta biết được ngươi cố ý lừa ta, thì liệu mà giữ cái đầu của ngươi đó!"
Lời uy hiếp này khiến chưởng quầy ra một thân mồ hôi lạnh.
Tiêu Nhân bảo chưởng quầy chuẩn bị lương thực, hôm sau hắn sẽ tìm người đến mang đi, phân phó xong xuôi chuyện tiền nong hàng hóa, Tiêu Nhân và Mạc Vũ Hân cùng rời khỏi cửa hàng.
Tiêu Nhân cau mày, vừa đi vừa suy tư, Mạc Vũ Hân hỏi: "Tiêu đệ, ngươi định làm gì tiếp đây?" Mạc Vũ Hân là đang hỏi Tiêu Nhân định xử lí đống lương thực này như thế nào.
Bọn họ chỉ có hai người, 2 vạn 5500 cân lương, số lượng này không thể xem là nhỏ được.
"Chuyện này ta đã tính toán xong." Nói đến vấn đề này, Tiêu Nhân lập tức phấn chấn trở lại.
Lúc mới đến đây tìm chỗ trọ, hắn đã chú ý đến khách điếm được đánh hình mây, nên cũng biết khác điếm này thuộc phạm vi thế lực của Khôn Thiên Bang.
Nhắc đến phạm vi nghiệp vụ của Khôn Thiên Bang, có thể nói là vô cùng toàn diện.
Chỉ cần có tiền, việc gì cũng làm được.
Vì thế, Tiêu Nhân trở lại khách điếm lập tức tìm đến chưởng quầy, xuất ra 100 lượng bạc bảo chưởng quầy tìm cho hắn hai người thông minh nhanh nhẹn một chút để sai sử mấy ngày.
Chưởng quầy của khách điếm cũng không có khiến Tiêu Nhân thất vọng, sau khi nhận ngân phiếu lập tức kêu ra hai người làm của mình, dặn dò nhận mệnh lệnh Tiêu Nhân mà làm.
Tiêu Nhân nhanh chóng sai hai người tìm cho mình tìm một vài xa phu mang theo xe đến, sáng mai lập tức đến cửa hàng gạo kia chở lương thực về huyện thành.
Mạc Vũ Hân thấy hắn an bài thỏa đáng, lúc này mới yên tâm, hai người từ biệt, mỗi người về phòng nghỉ ngơi.
Tiêu Nhân trở lại phòng mình, nằm trên giường lăn lộn.
Hắn không ngờ rằng, lương thực hiện tại lại quý đến mức này.
Đừng nói đến số ngân phiếu hiện có trên người hắn hiện tại, cho dù tính cả số lá vàng hắn từng có hồi trước, thêm cả số lượng bạc đã từng tiêu, cộng lại cũng vẫn chỉ như muối bỏ biển mà thôi...
Kiểu này rất không phù hợp với mục đích của hắn!!
"Đồ gian thương! Gian thương!" Tiêu Nhân phẫn hận cào tường.
"Chuyện gì chọc tức ngươi vậy?" Vũ Văn Quyết lại vô thanh vô tức xuất hiện.
"Ngươi đến rồi à." Tiêu Nhân uể oải ỉu xìu nhìn y.
Tiêu Nhân không thấy Mao Đoàn đi chung với Vũ Văn Quyết: "Khuê nữ của ta đâu rồi?"
"Mao Đoàn cô nương đi săn rồi." Vũ Văn Quyết thần sắc tự nhiên đáp lời.
Chuyện mình cố ý không cho cú mèo cô nương ăn no, y sẽ không nói cho A Nhân biết đâu. Đuổi được Mao Đoàn đi ra ngoài săn đêm rồi, hiện tại chỉ còn hai người mà thôi...
Vũ Văn Quyết ngồi xuống bên cạnh Tiêu Nhân, nhìn một thân đầu tóc lộn xộn của hắn, rất muốn đưa tay ra vuốt ve...
Gần đây sao ta lại luôn có cảm giác muốn tiếp xúc thân mật với A Nhân như này chứ? Vũ Văn Quyết âm thầm kiềm chế.
"Ngươi nói xem, hiện tại lúa gạo tăng lên mười lượng một thạch là chuyện hiển nhiên sao?" Tiêu Nhân nghiêm túc hỏi Vũ Văn Quyết.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại mãi vẫn cứ cảm thấy lời nói của lão chưởng quầy kia có vấn đề, nhưng lại cứ không biết vấn đề ở đâu.
Vị huynh đài Mạc Vũ Hân kia thì so với hắn còn muốn ngây ngô hơn, có đi bàn bạc chắc cũng chẳng bàn ra được gì.
Cho nên khi thấy A Quyết đến, Tiêu Nhân lập tức lên tiếng hỏi ngay.
Vũ Văn Quyết không trực tiếp trả lời vấn đề, ngược lại dò hỏi những việc làm hôm nay của Tiêu Nhân một phen.
Chờ đến khi Tiêu Nhân nói xong, Vũ Văn Quyết mới trầm ngâm một chút: "Đúng thật là chưởng quầy kia đã nói dối, lão đã lừa ngươi."
"Thật chứ?" Tiêu Nhân gần như không chút nghi ngờ liền tin lời Vũ Văn Quyết, tay vỗ đùi một phát rõ to: "Lão ta đúng là kẻ dối trá! Vậy mà dám lừa ta!!"
"Làm buôn bán, chuyện giấu giếm để chiếm chút lợi là bình thường, nhưng việc hắn lão lừa ngươi không chỉ có vậy." Vũ Văn Quyết bình tĩnh nói: "Cả trấn trên kia chỉ có một cửa hàng lương thực của lão, nếu thật sự chỉ có 170 thạch gạo trong kho, vậy khi ngươi lấy hết rồi, khoảng thời gian tiếp theo, không lẽ cả trấn đó không cần ăn cơm nữa hay sao?"
Tiêu Nhân bỗng nhiên bừng tỉnh, thảo nào hắn cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Này vẫn là do khả năng nắm bắt thông tin xã hội hiện tại của hắn chưa đầy đủ gây ra.
"Cho nên nói, trong cửa hàng của lão vẫn còn gạo." Tiêu Nhân khẳng định.
"Đúng vậy." Vũ Văn Quyết tán thành: "Lão ta đang đợi."
"Chờ giá cả tiếp tục tăng?" Tiêu Nhân nhíu mày.
"Đúng vậy, hơn nữa......" Vũ Văn Quyết quay đầu lại nhìn khuôn mặt Tiêu Nhân vừa sát lại gần mình, hơi có chút hoảng loạn, vội chớp mắt định thần: "... lão cũng chỉ là kẻ hầu, không phải người có quyền quyết định mọi việc."
Tiêu Nhân nhìn Vũ Văn Quyết nghiêm túc phân tích vấn đề cho mình, vô cùng cảm động sự kiên nhẫn của y.
"Giá gạo lên ào ào không phải việc mà một cửa hàng gạo có thể điều khiển được, cho nên sau lưng lão nhất định còn có kẻ khác." Vũ Văn Quyết kết luận.
"Thật đáng giận!" Tiêu Nhân nghiến răng nghiến lợi.
Nếu không phải do đám gian thương lòng lang dạ sói, những nạn dân chạy nạn kia cũng không đến mức muốn bán con gái, thậm chí muốn tự bán mình.
Xét đến cùng cũng vì ôm suy nghĩ kiếm tiền mà thôi. Số tiền bán vợ bán con kia có lẽ không nhiều, nhưng cũng sẽ đủ giúp họ xoay sở vượt qua những tháng ngày gian nan trước mắt...
"Không được! Chuyện này không thể cứ để yên như vậy!" Tiêu Nhân căm giận nói.
Bị tên chưởng quầy kia xoay như chong chóng, khiến Tiêu Nhân với chỉ số thông minh của mình từ lúc xuyên qua đến giờ chưa từng ăn mệt cảm thấy rất không cam lòng.
"Phải, dám lừa gạt cả ngươi, người này quả thật nên gϊếŧ!" Trong mắt Vũ Văn Quyết lóe lên chút hung ác.
"Sao?" Tiêu Nhân giật mình nhìn y.
Hắn đây không phải giật mình vì ý tưởng muốn gϊếŧ người của Vũ Văn Quyết, mà là đang cân nhắc, nếu A Quyết xử lí tên chưởng quầy kia chỉ vì nguyên nhân như vậy, liệu Thiên Đạo có tính sổ lên hắn không?
Tiêu Nhân thầm nghĩ, giới hạn của Thiên Đạo, đừng nên khiêu chiến thì hơn.
Hắn nói: "Chưởng quầy kia, ta cảm thấy nếu gϊếŧ chết thì lại quá hời cho lão, trong kế hoạch này, kẻ đứng sau màn mới là kẻ đáng giận!"
Vũ Văn Quyết nhíu mày suy nghĩ, nói: "Muốn tra ra người đứng sau không khó, chỉ cần xem sổ sách của lão là biết ngay ai là kẻ sau màn."
"Phải ha~~~" Tiêu Nhân bội phục nhìn Vũ Văn Quyết.
Tuy rằng bảo hắn lập kế hoạch bày sách lượt gì vẫn được, nhưng nếu thật sự đụng đến những chuyện cần tính chuyên nghiệp như hiện tại, hắn lập tức luống cuống ngay.
Giờ phút này, Tiêu Nhân mang theo ánh mắt bội phục cứ lấp la lấp lánh nhìn về Vũ Văn Quyết.
Ánh mắt ấy lập tức khiến đầu óc Vũ Văn Quyết choáng váng, chuyện Tiêu Nhân nói sau đó y chẳng nghe lọt được thêm chữ nào...
Vì thế, chờ đến khi Vũ công tử phục hồi tinh thần, hai người đã đứng ở bên trong cửa hàng gạo, Tiêu Nhân còn ân cần đưa sổ sách mới tìm thấy đến trước mặt y.
"......"
Y nhìn bộ dáng chờ mong của Tiêu Nhân, sao có thể khiến hắn thất vọng, chỉ đành nhận lấy.
"Huyện Ngũ Nguyên...... Chu Gia Trang......" Vũ Văn Quyết xem xong chồng sổ sách, cuối cùng cũng tìm ra manh mối.
"Huyện Ngũ Nguyên?" Tiêu Nhân nghiêng đầu thò lại gần.
Bị hơi thở ấm nóng đột ngột tới gần, tim Vũ Văn Quyết tựa như sấm đập liên hồi, mặt cũng dần nóng lên.
"Huyện Ngũ Nguyên có phải cái huyện ở phía đông kia không?" Tiêu Nhân không nghe thấy Vũ Văn Quyết đáp lời, cảm thấy kỳ quái bèn ngẩng đầu nhìn y.
Dưới ánh sáng âm u phát ra từ ánh đèn dầu bé như hạt đậu kia, cặp mắt với đôi đồng tử mang theo đường viền màu máu của Vũ Văn Quyết trở nên yêu dị lạ thường, Tiêu Nhân tựa như bị nó hút lấy, hai mắt đối diện đôi đồng tử kia, nhất thời quên hết mọi thứ khác...
Không biết đã yên lặng nhìn nhau bao lâu, thẳng đến khi nghe thấy thanh âm gõ mõ báo hiệu giờ, hai người mới giống như được gỡ bỏ mê hoặc, không được tự nhiên dời tầm mắt.
"Thật khó tin......" Tiêu Nhân cười gượng hai tiếng, "Đây cũng là do ngươi luyện công mà thành à?"
"Sao?" Vũ Văn Quyết biết hắn đang nói về gì, hiển nhiên không phải như Tiêu Nhân nghĩ, nhưng nói ra thì càng không đúng, nên y hàm hồ đáp: "Đại khái là vậy..."
"Cái kia...... Huyện Ngũ Nguyênđúng không!" Tiêu Nhân mang trả sổ sách lại vị trí cũ, lên tiếng: "Vậy giờ chúng ta lập tức đến huyện Ngũ Nguyên đi!"
"Hiện tại?" Vũ Văn Quyết ngẩn ra.
"Đúng vậy, chính là hiện tại!" Tiêu Nhân nói.