Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Âu Dương Diệu dùng ánh mắt lang đói nhìn chằm chằm chú cừu non Ngải Phong, nội tâm không ngừng cảm thán: chậc chậc, dáng người này, làn da này, còn có khuôn mặt này, chậc chậc, quả là cực phẩm mà! Thật không biết Vu Dập tìm đâu ra một cái tiểu yêu tinh như vậy đây. Sau đó liếc về phía hạ thân nửa che nửa đậy kia của Ngải Phong, trong mắt bốc ra lục quang dày đặc, rất có cái ý nghĩ muốn nhào tới. [*màu mắt sói á, hảo sói con, hảo sói con, ta khoái ^^]
Vu Dập trong nội tâm liền khó chịu, ho khan hai tiếng, nhắc nhở mỗ lang không được tỏ ra rõ ràng như thế.
Âu Dương Diệu: “Ngươi làm sao vậy, yết hầu không thoải mái sao? Kia còn không nhanh đi xem ngự y, có ta ở đây ngươi yên tâm đi.” [yên tâm mới lạ a =.=|||]
Vu Dập đảo mắt khinh thường: “Có ngươi ở đây, ta mới càng không yên lòng, ngươi có thể thu hồi nước dãi của ngươi không, sắp lũ lụt rồi.”
“A!” Âu Dương Diệu sờ sờ khóe miệng “Không có a! Ta không có chảy nước dãi nga.” Con mắt tiếp tục chằm chằm vào Ngải Phong đang hóa đá.
Thật muốn đánh chết thằng này, ngươi giả ngu với ta đúng không. Vu Dập trong lòng tức giận mong muốn. Sau đó hung hăng dùng ánh mắt róc xương lóc thịt liếc Âu Dương Diệu trong mắt ứa ra lục quang. Xoay người nhặt lên y phục trên mặt đất vì Ngải Phong mặc vào. [tới giờ mới mặc, cho người ta dòm đã rồi còn liếc người ta! =.=]
Cũng thuận tiện dùng thân hình không phải là rất rộng lớn của mình ngăn trở ánh mắt xích loả loả của chú sói. Hắn không muốn Ngải Phong bị thằng nhãi này xem trơ trụi.
Có vẻ như Ngải Phong cũng không có gì, không có bị mỗ lang nhìn thấy a! Trừ bỏ cái địa phương bị mỗ mập mờ khố tử che chắn không có thấy ra, những địa phương khác có lẽ đều phơi ra a!
Vu Dập thập phần tức giận, đành im lặng nghĩ thêm: vì cái gì thằng này sớm không tới, muộn không tới, khăng khăng ngay lúc này đến, thật đúng là biết chọn thời gian a! (Âu Dương Diệu: “Ta van ngươi, bây giờ là giữa trưa, ta là tới ăn cơm đó, ta chỉ là không cẩn thận chứng kiến thôi.” Vu Dập: “Không cẩn thận cái đầu ngươi. Ánh mắt của ngươi đã bán đứng ngươi rồi”)
Giúp Ngải Phong mặc quần áo tử tế xong. Vu Dập thấy Ngải Phong vẫn còn trong cơn thần du, vì vậy nói: “Này, hoàn hồn lại, du* sắp xuất ngoại rồi.” [du: kiểu như bay bay, lang thang]
“A –” Ngải Phong giựt mình tỉnh lại.
Nhìn thấy Vu Dập trước mặt liền phẫn nộ: “Ngươi ăn đậu hủ của ta, còn câu dẫn ta, ta thế nhưng mà có tiết tháo* đấy.” [có lễ nghĩa, ý tứ]
“Phốc — ha ha. Dập ngươi câu dẫn hắn à, ha ha. Anh bạn, ngươi thật tài tình.” Âu Dương Diệu ôm bụng khoa trương cười rộ lên, thiếu điều lăn qua lăn lại trên mặt đất thôi.
Vu Dập mặt mũi tràn đầy hắc tuyến trừng Âu Dương Diệu đang cười khoa trương hung dữ nói: “Ta có thể cho ngươi cười thêm chút khoa trương đấy.”
“Ách, cái kia, cũng không cần đâu, sao lại không biết xấu hổ làm phiền ngươi chứ?” Nói xong Âu Dương Diệu thu lại tươi cười, sửa sang quần áo, nghiêm trang ngồi xuống, bưng chén rượu lên uống một ngụm.”Ân, hảo tửu.”
Hừ, coi như ngươi cũng có tướng thành thật, ngươi còn dám cười, ta liền phế ngươi đi. Vu Dập nội tâm hoạt động.
Ngải Phong hiện tại mới phát hiện trong phòng có thêm một người. Hống — Ngải Phong cảm giác mình bị sét đánh hỏng rồi, người này đến đây lúc nào,vừa nãy mình cùng Vu Dập cái này cái nọ, cái thằng nhãi này đều thấy hết rồi.
A! Thần a! Đến đạo sét đánh chết ta đi! Hảo mất mặt! Hình tượng ta bị hủy! Tiết tháo của ta, ngây thơ của ta đều tan vỡ rồi a! Vu Dập ngươi tên sắc lang, dám câu dẫn ta, hủy hình tượng ta, ta muốn trả thù ngươi! Ngải Phong trong lòng kêu thảm.
Một giây sau —
Ngải Phong nội tâm nghi hoặc, ngạch, mỹ nam này là ai a? Hắc hắc — có xinh đẹp đặc thù có chất phát. Hoà cùng tên nam mặt than là nhất a, bất quá hai người bọn họ hoàn toàn không phải một cái loại hình, Vu Dập nguyên một cái mặt than thêm băng sơn, mỹ nam này thật nhiệt tình đó nga! Liên tục hướng ta quăng mị nhãn kìa! Hảo lẳng lơ hảo vũ mị nga!
Kết quả là —–
“Mỹ nhân, ta gọi Ngải Phong, có thể cùng ta hẹn hò không?” (Không Thiệu: “Cái này hình như là lời thoại của mỗ Béo a.” Mỗ Béo: “Thân, ngươi gọi ta phải không?” Không Thiệu: “Không có, ngươi tiếp tục ngủ đi!” Mỗ Béo: “Nga”)
Vu Dập trên trán nổi gân xanh, tay bưng chén rượu dừng giữa không trung có điểm phẫn nộ: “Ngươi cái thằng này thật sự có tiết tháo sao?”
Ngải Phong mắt liếc Vu Dập: “Tránh một bên, đừng quấy rầy ta cùng mỹ nhân ước hẹn.”
Vu Dập: “—- ”
Âu Dương Diệu là tới cười thiên kiều bá mị, còn không quên vứt vài cái mị nhãn, nũng nịu nói: “Người ta gọi Âu Dương Diệu, ngươi có thể bảo ta Diệu, cũng có thể bảo ta Tiểu Diệu Diệu, ước hẹn gì gì đó ta thật thích nha.” [ta thích gọi ngươi là Tiểu Thụ Thụ hơn a!!!:3]
Nói xong còn uốn éo uốn éo đi đến bên người Ngải Phong, khoác lên cánh tay Ngải Phong. “Chúng ta bây giờ liền đi hẹn hò a.”
Ngải Phong run rẩy nổi da gà nhìn Âu Dương Diệu mị nhãn không ngừng: “Tốt, Diệu, chúng ta đi thôi. A, đúng rồi. Làm phiền ngươi nói với Trương chưởng quỹ một tiếng, ta đã đi hẹn hò, nếu như buổi tối còn chưa về có thể không cần chừa cơm tối cho ta, ta sẽ ăn cùng Diệu.” Một câu sau là đối với Dập nói.
Vu Dập rốt cục không thể nhịn được nữa hung bạo lên: “Các ngươi coi như ta không tồn tại hả! Âu Dương Diệu, da ngươi ngứa rồi sao.” [Ý bác Dập là nếu Tiểu Diệu Diệu ngứa bác tựu lột ngay >> hết ngứa:3]
Âu Dương Diệu nghiêm túc gật đầu: “Làm sao ngươi biết, chẳng lẽ ngươi có thuốc.”
Vu Dập rốt cục quang vinh hộc máu.
Ngải Phong đáng tiếc lắc đầu: “Thân, muốn thổ huyết cũng trước nói một tiếng, ta giúp ngươi hứng lấy, huyết rất quý đấy, lãng phí rất đáng tiếc.”
Vu Dập ngã xuống đất run rẩy—-
“Dập, ngươi không sao chứ! Bệnh động kinh phát tác sao? Không có việc gì ta giúp ngươi gọi ngự y.” Âu Dương Diệu đạp hai bên Vu Dập, dùng ngón tay chọc chọc Vu Dập run rẩy té trên mặt đất nói.
“Bệnh động kinh cái đầu ngươi, ta chỉ là ngồi quá lâu, đổi tư thế mà thôi.” Nói xong Vu Dập bỏ qua hai người nào đó đầu đầy hắc tuyến, đứng dậy sửa sang quần áo, không coi ai ra gì ngồi trở lại ghế trên.
Sau đó khôi phục mặt than, dùng thanh âm dưới âm mười độ đối với Ngải Phong nói: “Ngươi muốn đi đâu, hiện tại chính là giờ làm việc, tạm rời cương vị công tác là phải trừ tiền lương đấy.”
Ngải Phong cự hàn, rùng mình một cái, vẻ mặt tràn đầy tươi cười nói: “Thân, không cần như vậy chứ, trừ tiền lương ít nhiều tổn thương cảm tình a! Hay là thôi đi! Thân, lại nói ta cũng không nghĩ đi đâu, tựu là xuống lâu, tiễn đưa khách nhân, thuận tiện làm buổi hẹn thôi. Hắc hắc — đây là đang trong phạm vi công tác đó!”
Vu Dập rút rút khóe miệng, thằng này thật quá mức ngụy biện. “Không muốn trừ tiền lương, vậy ngươi còn không đi xuống dưới, thời gian làm việc sớm đã qua. Ngươi còn không đi.”
Ngải Phong xoắn xuýt nhìn Âu Dương Diệu nói: “Diệu, ca là người có tư tưởng trách nhiệm, cho nên ca muốn đi làm việc, không thể cùng ngươi hẹn hò. Ngươi không nên trách ca nga! Phải thường đến xem ca nga!”
Âu Dương Diệu vứt qua mị nhãn nói: “Ân, Phong ta sẽ nghĩ tới ngươi.”
Vu Dập mở cửa: “Ngươi có thể đi ra ngoài rồi.”
Ngải Phong lưu luyến đi ra khỏi cửa phòng cứ mỗi bước mỗi quay đầu mà: “Diệu, ngươi phải nhớ kỹ ta nga!”
Vu Dập: “Mau cút.”
Ba một tiếng đóng cửa lại.
Ngoảnh đầu lại liền chứng kiến Âu Dương Diệu vẻ mặt cười nham hiểm.
Vu Dập: “Thú vị sao?”
Âu Dương Diệu thành thật gật đầu: “Ân, thú vị, xem Dập bộ dáng tức giận quá thú vị rồi.”
Vu Dập: “Có tin hay không ta hiện tại liền phế ngươi.”
Âu Dương Diệu cúi đầu nhìn nhìn thân thể của mình, tiếp đó ngẩng đầu vẻ mặt chờ mong nói: “Ngươi muốn phế ở đâu nga! Nói trước khôn
g thể phế chỗ đó đấy! Ta còn muốn cùng Phong hẹn hò đó!”
Vu Dập có xúc động muốn chết, cùng thằng này nói chuyện sẽ sinh khí đến nội thương à.
Hết chương 11.