Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan
  3. Chương 33
Trước /79 Sau

Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan

Chương 33

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Buổi chiểu Dương Dật đi lên trấn, hắn lấy một ít mật ong đưa cho Tần Huy, sau đó lại hỏi thăm Lý đại phu xem trẻ con có được ăn mật ong không.

Lý đại phu nói với hắn, ca nhi mới sinh không được ăn, có điều trong nhà hắn có một người đặc biệt thích hợp. Dương Dật cảm thấy vận khí của hắn rất tốt, mật ong là thứ dùng để nhuận tràng, đưa thứ này cho Trần Tĩnh ăn là phù hợp nhất rồi.

Thời tiết hình như có chút chuyển biến đột ngột, vài ngày gần đây Dương Dật rời giường thường thấy gió thổi có chút lạnh, hai bộ đồ hơi mỏng của hắn căn bản không chống được rét. Không những hai đứa nhỏ và Tiểu Bảo hiện tại đã phải mặc áo khoác nhỏ, mà ngay cả hắn cũng phải kiếm thêm áo mặc vào.

“Trần Tĩnh, ngươi cứ ở yên đó đừng làm gì cả, chuyện trong nhà cứ để đó lát ta về làm. Bây giờ ta phải đi cắt chút cỏ cho dê ăn. Tiểu Bảo, nhớ trông chừng a mỗ và đệ đệ của ngươi đấy.” – Dương Dật lại đeo một gùi tã đi ra sau núi giặt.

Thấy đám cỏ xanh được tưới nước thường xuyên đã lớn, Dương Dật bèn cắt lấy. Sau khi mở đám cành khô che hố nước đọng, hắn thấy bên trong chỉ còn chút nước, căn bản là không đủ để giặt tã liền lấy ra túi đựng nước đem toàn bộ múc đổ vào.

“Trần Tĩnh, không có nước thì phải làm sao bây giờ? Sáng này ta đi vào thôn xách nước thấy nước trong giếng chẳng còn được bao nhiêu, thôn trưởng bây giờ cũng chỉ cho ta múc ba thùng. Hố nước phía sau núi mà ta tìm được cũng đã cạn, làm giá thì không thể thiếu nước được, ngay cả cỏ cũng chẳng có chỗ nào còn để mà cắt nữa.” – Dương Dật vừa về đến nhà đã than thở với Trần Tĩnh. Khu vực sau núi hắn đã đi hết rồi, không có khả năng lại tìm được một hố nước đọng như trước nữa.

“Không sao đâu, nhìn trời thì khả năng cũng sắp có mưa rồi.” – Trần Tĩnh nói.

“Hôm nay đúng là cũng quá kỳ quái, sao đột nhiên nói lạnh liền lạnh như vậy.” – Dương Dật xoa xoa tay.

“Cũng sắp đến cuối tháng mười rồi, có thể không lạnh được sao.” – Trần Tĩnh nói xong lấy tay xoa xoa gương mặt đang lạnh như băng của Dương Dật.

Thật thoải mái, bàn tay Trần Tĩnh áp lên mặt hắn thật ấp áp dễ chịu.

Số nước trong nhà còn lại không đủ để bọn hắn dùng đến hai ngày, nếu trời vẫn không mưa thì khả năng cao sẽ ép chết người mất, cứ nghĩ đến đó Dương Dật lại khẩn trương vô cùng.

Giữa trưa, lúc hắn ngủ, ngoài trời bắt đầu nổi gió. Trong khoảng thời gian này Dương Dật đều vô cùng mệt mỏi, đã rất lâu rồi buổi trưa không được ngủ ngon, giữa trưa nay vừa mới đặt lưng lên giường đã ngủ quên mất.

“Tiểu Bảo, ngươi ngủ đi, không được đi nhìn đệ đệ, cũng không được đánh thức cha có biết không.” – Trần Tĩnh nhỏ giọng căn dặn Tiểu Bảo.

Đeo gùi lên lưng, bên trong để sáu cái túi đựng nước và một cái túi vải, Trần Tĩnh muốn đến nhà Trầm a mỗ nói một tiếng.

“Trầm a mỗ, ta muỗn lên núi một chút, nếu Dương Dật thức dậy muốn tìm ta thì nhờ ngài nhắn lại hắn.” – Trần Tĩnh gõ cửa nhà Trầm Thanh nói.

“Ngươi sao đã muốn lên núi rồi? Vừa mới sinh không được bao lâu, phải điều dưỡng nhiều một chút mới phải. Đúng rồi, hai ngày trước Dương Dật lấy mật ong đem qua đây, thứ này đối với ngươi bây giờ rất tốt. Trầm a mỗ không cần ăn, nhưng mà tiểu tử kia vừa bị từ chối đã để xuống rồi chạy mất, còn nói không cho ta mang trả, nếu không sẽ trở mặt.” – Trầm Thanh vừa cười vừa nói, cái đứa nhỏ kia bây giờ càng ngày càng đáng yêu.

“Trầm a mỗ, ngài cứ giữ lấy ăn đi. Vài ngày trước hắn mang về cả một bình gốm. Nếu như không phải thân thể ta lúc đó còn chưa khỏe hẳn, ta nhất định không để hắn chạy lên núi, một chút chừng mực cũng không có, chuyện gì cũng dám làm. Rõ ràng mới bị ong đốt xong, vậy mà vừa qua một ngày hắn lại dám đi lấy tổ ong.” – Trần Tĩnh cứ nghĩ đến đó liền mất hứng.

“Ta đi trước đây Trầm a mỗ, nếu không sẽ muộn mất.” – Trần Tĩnh muốn đến một chỗ thật xa trên núi lấy nước về, chum nước trong nhà cũng sắp thấy đáy rồi, nếu y nói ra khẳng định là Dương Dật sẽ không để mình đi, lại còn có thể nổi cáu. Vì thế y quyết định lúc hắn còn đang ngủ, len lén đi.

Trần Tĩnh đi qua ngọn núi sau nhà, đến một ngọn núi khác cây cối rậm rạp hơn, chui vào trong một sơn động. Nơi này cách nhà bọn họ cũng không quá xa, đại khái đi tầm hai khắc (=30’). Số người biết được ở trong sơn động này có nước cũng không ít, nhưng mà số người đến đây lấy nước lại chẳng có mấy ai, bởi vì cái động này gần như là thẳng đứng, muốn xuống dưới lấy nước là phải bò. Trước kia, thời điểm mùa khô đến, y toàn đến nơi này lấy nước, mà trong thôn cũng có vài hán tử khỏe mạnh cũng đến đây.

Khá dễ dàng bò xuống độ sâu hơn mười mét, lại đi sâu vào khoảng hai mươi mét nữa liền xuất hiền một cái hồ, bên trong nước vừa mát lại vừa ngọt, đây mới đích thực là nước khoáng.

Rất nhanh mấy túi nước bên trong gùi đã được đổ đầy, đem số túi nước đó để lại vào trong gùi, lúc này Trần Tĩnh mới đeo lên lưng bò lên trên. Y chưa bao giờ đem dây thừng treo ở trên miệng động để leo lên, bởi vì sợ nó đột nhiên bị đứt. Trước kia, có một hán tử bởi vì không cột dây thừng chắc một chút, lúc đu lên liền bị rơi xuống gãy chân, may là lúc đó có y ở đó cõng lên giúp.

Trước khi rời khỏi ngọn núi kia, Trần Tĩnh tìm được một ít cỏ xanh bèn cắt cho vào túi mang về nhà. Số cỏ dùng cho ngày mai không đủ, y không thể lại để Dương Dật đi vào núi. Vừa rồi y có nhìn thấy bóng dáng của sói núi. Năm trước y và một số thợ săn hàng xóm vừa diệt một hang sói xong, thật không ngờ nhanh như vậy lại có đàn sói khác chuyển qua.

“Trần Tĩnh, ngươi đi đâu vậy? Có bị thương hay không? Trầm a mỗ vừa nói ngươi đi lên núi. Sao ngươi có thể đi lên đó chứ, rõ ràng thân thể còn chưa có tốt.” – Dương Dật vừa nhìn thấy Trần Tĩnh về đến nhà thì hô lớn. Hắn sau khi tỉnh lại không thấy y đâu thì chạy khắp nơi tìm kiếm, cũng nhờ Trầm a mỗ nói cho biết là Trần Tĩnh đã đã lên núi rồi. Vốn muốn đi lên đó tìm y, nhưng mà lại bị Trầm a mỗ ngăn lại, cho nên hắn đành phải đi tới đi lui trong sân chờ.

“Ta đã không sao nữa. Từ giờ trở đi không cho phép ngươi lên núi.” – Trần Tĩnh xoa xoa Dương Dật vừa mới chạy đến trước mặt mình nói.

“Vì sao không cho phép ta đi? Ngày mai ngươi không được lên đó mới đúng. Thân thể con chưa khỏe hẳn đã chạy đi làm việc, ta sẽ tức giận.” – Dương Dật thở phì phì nói. Hắn hôm nay vô cùng bực, Trần Tĩnh vậy mà nhân lúc hắn ngủ lén đi ra ngoài.

“Là bởi vì sức của ta lớn hơn của ngươi. Hôm nay ta ở trên núi nhìn thấy sói, ngươi lại chạy không nhanh, sức lực cũng không lớn, lại chưa từng đi săn, gặp sói chỉ có thể trở thành thức ăn cho chúng nó.” – Trần Tĩnh còn ác liệt đem Dương Dật bế lên, ý muốn nói Dương Dật còn chẳng đủ sức ôm được mình.

Dương Dật thiếu chút nữa tức đến méo mặt. Ta khí lực không đủ lớn, ta chạy không đủ nhanh, có điều, hừ hừ, ngươi còn không phải là vợ của ta sao.

Mặc dù muốn phản bác, nhưng mà khi Dương Dật nghĩ đến chuyện thực sự gặp phải sói thì cũng phải công nhận là mình nhất định sẽ trở thành thức ăn cho chúng nó. Hắn ngay cả trèo cây cũng trèo không được thì bó tay rồi.

“Hay là chúng ta cùng lên núi, nước cứ để ta vác, còn hài tử thì nhờ Trầm a mỗ trông hộ một chút.” – Dương Dật lùi một bước tiến hai bước nói.

“Không được, ngươi đi theo hoàn toàn là uổng phí khí lực. Hơn nữa cũng không thể có chuyện gì cũng nhờ vả Trầm a mỗ được, tiền đỡ đẻ trước kia a mỗ ấy còn không nhận. Dương Dật, chúng ta phải đi mua vài món đồ tặng cho Trầm a mỗ, hy vọng a mỗ ấy nhận lấy.” – Trần Tĩnh nói.

“Ngươi đừng có nói sang chuyện khác. Chuyện của Trầm a mỗ ta nhất định sẽ đi làm, có điều ông ấy không cần tiền, cho nên mỗi ngày ta đều mang một ít thức ăn ngon qua.” – Dương Dật nghiêm túc nói, đại ý muốn biểu lộ là, Trần Tĩnh ngươi đừng hòng chuyển chủ đề.

Qua một lúc, hai mắt Dương Dật đột nhiên sáng lên – “Trần Tĩnh, ngươi đừng có nói là có sói để lừa gạt ta. Ta vào trong núi nhiều lần như vậy chưa từng gặp, sao ngươi mới đi có một lần đã gặp rồi.” – Dương Dật bắt đầu hoài nghi Trần Tĩnh lừa gạt mình chính là để mình không lên núi nữa. Tên gia hỏa này vậy mà dám tranh làm việc với mình.

“Ta lừa ngươi làm gì. Năm ngoái bởi vì có sói chạy vào trong thôn bắt đi một đứa nhỏ, đứa nhỏ kia vừa mới bốn tuổi, so ra thì lớn bằng Tiểu Bảo nhà chúng ta bây giờ. Đợi người trong thôn tìm được hài tử thì trên người nó đã chẳng còn chút thịt nào, toàn bộ bị cắn thành mảnh nhỏ. Lúc đó chúng ta không có cách nào diệt được bọn sói đó, người trong thôn đặc biệt mang thù. Nếu không thể diệt được toàn bộ bọn chúng thì không thể làm gì được, mãi có đến khi bầy sói kia sinh con, thợ săn thôn chúng ta mới canh giữ ở gần đó giết hết bốn con sói lớn. Trong đó có một con sói cái chạy thoát, bọn ta phải truy lùng suốt ba ngày mới giết được nói, mà lúc đó là phải dùng tiếng kêu của sói con mới dụ được nó ra. Nếu như là sói đầu đàn chạy mất thì mới là phiền phức lớn, bởi vì nó sẽ bỏ mấy con sói con kia. Cũng may con chạy thoát là mẹ của lũ sói con.” – Trần Tĩnh chậm rãi kể, nếu như không giết sạch được đám sói đó, mặc kệ là qua bao lâu chúng cũng sẽ đến trả thù. Mà bây giờ lại đến một đàn sói nữa, khả năng là do thức ăn ở bên trong núi không đủ. Đàn sói lần trước cũng là sau mùa khô mới xuất hiện.

Dương Dật tuy tin những gì Trần Tĩnh nói, nhưng hắn không yên tâm về y. Trần Tĩnh mới sinh hài tử được mười ngày, thân thể còn chưa nghỉ ngơi tốt, nếu lưu lại di chứng thì phải làm sao bây giờ.

Có lẽ là nhìn ra được sự lo lắng trong mắt Dương Dật, Trần Tĩnh hôn một chút lên chán hắn nói – “Yên tâm, nếu quá mệt mỏi ta cũng sẽ không đi. Ngươi biết không, ta nhất định không muốn để ca nhi khác được lợi đâu, ngươi và hài tử đều là của ta, ta sao có thể làm bậy được.”

“được rồi, trước khi nước và cỏ trong nhà dùng hết, không cho phép ngươi đi lên núi. Thời điểm đi lên đó cũng phải nói một tiếng, chuyện gì cũng không được lừa gạt đối phương, có được không?” – Dương Dật thỏa hiệp nói. Số cỏ Trần Tĩnh mang về có thể sử dụng được hai ngày, nước cũng vậy, những thứ khác cứ để đó tính sau.

“Hú hú hú…” vừa mới nghe thì tưởng là tiếng gió, qua một lúc sau liền nghe ra đó là thanh âm của sói, càng ngày càng gần, tự nhưa là tiếng gọi ngay bên ngoài cửa vậy.

Dương Dật có chút không ngủ được, lúc chiều nghe kể thì trong tâm trí thì vẫn tin tưởng lời Trần Tĩnh, đúng là có sói thật, nhưng mà trong nội tâm thực ra cũng không coi đó là chuyện quan trọng. Dù sao cũng chỉ nói là sói đem hài tử ngậm đi mất, cũng chưa ai tậm mắt thấy. Nhưng ngay khi nghe thấy tiếng kêu của bọn chúng, cảm giác trong lòng liền thay đổi, Dương Dật bây giờ muốn chính là ngày mai tuyệt đối không cho Tiểu Bảo ra ngoài sân chơi. Kế tiếp là phải đem hàng rào trong sân toàn bộ gia cố lại.

“Mau đi ngủ đi, tuy thanh âm rất lớn nhưng mà có lẽ vẫn còn ở trong núi, chỉ là do thuận chiều gió nên mới nghe thấy thôi.” – Trần Tĩnh vỗ vỗ lưng Dương Dật.

“Ngươi nói thật nhẹ nhàng, cái ngọn núi kia cách nhà chúng ta rất xa sao? Chỉ nửa khắc đồng hồ liền đi tới, đám sói kia chỉ cần chạy một chút là đến cửa nhà rồi.” – Dương Dật cọ cọ mặt Trần Tĩnh nói.

Bị tóc của Dương Dật cọ lên, Trần Tĩnh cảm thấy có chút nhột – “Tường vây ngoài sân nhà chúng ta khá cao, bọn chúng không vào được đâu.” – Trần Tĩnh nói. Y nghĩ mấy con sói đó hẳn là đã đi đến cửa nhà mình, nhưng mà không nói ra để Dương Dật khỏi sợ. Trong nhà có nuôi dê và gà, hẳn là bọn sói ở ngoài cửa cũng ngửi thấy. Cõ lẽ y nên đi lên núi kiếm một ít phân và nước tiểu của hổ hoặc gấu vung ở ngoài sân, nếu không suốt ngày bị sói ghé thăm y cũng không yên lòng.

Sáng sớm Trần Tĩnh đã tỉnh dậy, Dương Dật đại khái là do tối qua bị đàn sói làm cho hoảng sợ nên đến giờ còn ngủ, Tiểu Bảo, Quân Hạo và Quân An thì vẫn ngủ vô cùng ngọt ngào.

Vừa mở cổng ra Trần Tĩnh đã thấy bên ngoài toàn là dấu chân sói, nhà ở ngay bên rìa núi tác hại thế đấy. Đem toàn bộ dấu chân sói ngoài cổng quét đi, y không muốn Dương Dật nhìn thấy lại lo lắng quá mức. Tối qua nghe được tiếng sói tru, có lẽ hắn sẽ không chạy loạn nữa. Chỉ cần người lớn không đi lên núi thì một hai con sói cũng sẽ không dám tấn công, thứ bọn chúng cắn thường chỉ là tiểu hài tử.

“Tĩnh ca nhi, sớm như vậy đã dậy rồi sao.” – thôn trưởng nhìn thấy Trần Tĩnh đang quét thì kêu lên.

“Thôn trưởng cũng dậy sớm mà, có chuyện gì ngài mau vào đây nói.” – Trần Tĩnh dẫn thôn trưởng vào trong sân, đem cây chổi để sang một bên. Con dê mẹ hẳn là tối hôm qua đã bị dọa không nhỏ, bây giờ ngay cả kêu cũng không dám, trước kia cứ mỗi sáng đều sẽ kêu be be be không ngừng. Trần Tĩnh lấy một nắm cỏ khô và một bó giá lớn để vào trong giỏ trúc, đem giỏ trúc đặt bên cạnh dê mẹ cho nó ăn. Dương Dật nói rằng vứt mấy thứ đó xuống đất sẽ bị bẩn cho nên lúc cho ăn vẫn luôn để vào một cái giỏ trúc không có quai.

Trần Tĩnh đưa thôn trưởng vào trong nhà chính, y sợ đứng ở trong sân nói chuyện sẽ đánh thức Dương Dật.

“Trần Tĩnh, Dương Dật vẫn còn chưa ngủ dậy sao? Không biết bây giờ là giờ nào rồi mà hán tử kia vẫn còn vẫn ngủ nướng. Đúng là không hiểu chuyện một chút nào.” – thôn trưởng nhìn sân nhà Trần Tĩnh yên ắng liền nói.

“Tối hôm qua hắn nghe được tiếng sói tru, có chút sợ, đến gần sáng mới ngủ được.” – Trần Tĩnh nói. Y có thể đoán được mục đích hôm nay thôn trưởng đến nhà mình, thế nhưng mà lần này y không có cách nào đồng ý.

“Ngươi hôm qua cũng nghe được tiếng sói tru rồi đấy, lần này ta muốn nói trước với thợ săn trong thôn, đem bọn sói đó tiêu diệt, nếu không sẽ trở thành mối họa cho hài tử.” – thôn trưởng hút một hơi thuốc nói. Ông cảm thấy rất băn khoăn, đáng lý ra những việc này không nên tìm Trần Tĩnh mới đúng. Nhưng mà những thợ săn ở trong thôn so ra chẳng ai mạnh bằng ca nhi này cả, hơn nữa những thợ săn đó căn bản là không muốn đi. Mấy con sói coi vậy nhưng thù rất dai, mười năm trước có một thợ săn trong thôn bị đàn sói trả thù, cả nhà đều bị cắn chết.

“Thôn trưởng, việc này ta còn phải nghĩ lại đã. Ngài cũng biết rồi đấy, ta hiện tại mới sinh hài tử, sức khỏe cũng không được tốt lắm. Lại nói, nghe tiếng sói tru thì thấy đó không phải là đàn sói năm trước, bọn chúng hiện tại ít nhất cũng phải có tầm mười con, mà hiện tại cũng không phải là mùa sinh sản của chúng.” – Trần Tĩnh chậm rãi nói. Y hiện tại cũng không muốn đi. Năm trước bọn họ có năm người, mà ổ sói kia cũng chỉ có năm con, lần này đoán chừng không chỉ có mười, mà thậm chí có thể là cả một đàn lớn. Y không ngốc, dù sao y và Dương Dật cũng chẳng phải là người của Trần gia thôn.

“Ngươi nói đúng. Ta hiện tại cũng rất áy náy. Trần Tĩnh, ngươi nhớ trông chừng Tiểu Bảo cẩn thận, hy vọng chuyện đáng buồn như năm ngoái trong thôn không xảy ra nữa.” – thôn trưởng cũng biết mình có chút ép buộc người ta, Trần Tĩnh không những là ca nhi, lại còn vừa mới sinh hài tử, thậm chí thời điểm sinh con lại còn bị rong huyết. Ngay cả bây giờ nhìn còn thấy môi y vẫn có điểm thâm trắng, thân thể căn bản là chưa có hồi phục. Ông làm thôn trưởng cũng thật khó, nếu để Trần Hồng biết được thì không biết sẽ còn làm ầm ĩ đến mức nào, Trần Hồng chính là phu quân của nhi tử nhà thôn trưởng, Trần Tĩnh trước kia đã từng cứu hắn.

Dương Dật ngủ dậy, mặc quần áo tử tế vào đi ra thì vừa lúc nhìn thấy Trần Tĩnh đang tiễn thôn trưởng ra cửa.

“Trần Tĩnh, sao ngươi dậy sớm vậy? Điểm tâm cứ để ta làm được rồi. Sau này buổi sáng nhớ gọi ta dậy đấy. À phải rồi, sáng sớm thôn trưởng đến nhà chúng ta làm gì?” – Dương Dật hỏi.

“Ngoài chuyện tiêu diệt sói ra thì còn có thể là chuyện gì nữa.” – Trần Tĩnh cười khổ nói. Nếu là năm trước thì y sẽ nguyện ý đi, nhưng mà năm nay y không nghĩ vậy. Thôn trưởng cứ một đường đến tìm khiến trong lòng Trần Tĩnh rất không thoải mái, tuy rằng thường ngày vẫn chiếu cố mình, nhưng đến lúc liên quan đến tính mạng vẫn là đẩy mình ra trước. Thật không ngờ y làm nhiều chuyện như vậy, cuối cùng vẫn không được coi là người của Trần gia thôn.

“Thôn trưởng sao lại đến tìm ngươi? Rõ ràng ngươi là ca nhi của ta, lại còn vừa mới sinh hài tử, đây không phải là chuyện của mấy hán tử đó sao? Trần Tĩnh, ngươi đừng đi, việc này quá nguy hiểm.” – Dương Dật nghe xong lời Trần Tĩnh liền mất hứng. Thôn trưởng này cũng quá kỳ quái, rõ ràng Trần Tĩnh vừa mới sinh hài tử, thân thể con yếu nhược, sao lại tìm đến Trần Tĩnh nhà hắn, rõ ràng Trần gia thôn vẫn còn mấy thợ săn cơ mà.

Dương Dật bắt đầu nấu nước nấu cháo, hai tiểu ca nhi ở phòng bên cạnh bị đói làm cho tỉnh dậy, oa oa khóc lớn.

“Đệ đệ ngoan, không khóc, không khóc. Cha, cha, đệ đệ tỉnh rồi.” – Tiểu Bảo quần áo còn chưa có mặc, chạy xuống giường đi tìm người lớn.

Trần Tĩnh mở cửa, ôm lấy Tiểu Bảo đang chạy đến, trước tiên đem nó nhét trở lại trong ổ chăn. Lúc này Dương Dật mới chạy tới, hắn đóng cửa phòng lại, ba bước biến thành hai đến chỗ Trần Tĩnh đem quần áo mặc cho Quân Hạo và Quân An.

Tiểu Bảo chui lại vào trong chăn, đôi mắt to tròn hấp háy nhìn hai đệ đệ hư. Làm sao bây giờ, Tiểu Bảo cũng hư giống đệ đệ rồi, ô ô ô, nó không thể nói là nó cũng tè dầm trên giường được, như vậy sẽ rất xấu hổ.

Quảng cáo
Trước /79 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đại Phát Từ Bi

Copyright © 2022 - MTruyện.net