Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phượng Tê Các, Diên Phi viện, thư phòng.
Chúc quang mờ nhạt chiếu rọi khuôn mặt âm lệ trắng bệch tuấn mỹ của Phượng Thần Anh, có vẻ yêu mỵ dị thường, thực dọa người.
Vô Tướng quỳ gối trước mặtPhượng Thần Anh, đợi Phượng Thần Anh cho chỉ thị. Nhưng mà, ước chừng đợi hết một khắc, Phượng Thần Anh vẫn chưa nói qua một câu, thậm chí lông mày cũng không nâng một chút.
Vô Tướnglớn gan, mí mắt hơi hơi nâng lên nhìn thoáng quaphía trước, sau đó sửng sốt, cái này...... Các chủ là đang -- ngẩn người?! Nếu vậy lời hắn hỏi vừa rồi...... Vô Tướng hạ ánh mắt, thanh âm nặng nề từ trong khoang bụng vang lên, so với lúc nãy âm điệu cao hơn không ít: “Các chủ, hết thảy kế hoạch đã chuẩn bị sắp xếp tốt, Tần Phiền ở ngày đại hôn Hiền vươngnhất định sẽ tạo phản, đến lúc đó hắn chắc chắn chết không có chỗ chôn. Nhưng mà, Tần Nghị cũng nhận được một báo Tần Phiền muốn làm phản, đồng thời đoán ra kế hoạchchúng ta, hắn chắc chắn ở một khắc cuối cùng cứu Tần Phiền một mạng. Ý tứ Các chủ là......”
Bởi vì Vô Tướng cố ý đề cao thanh âm nói chuyện, lần này Phượng Thần Anh không tiếp tục thất thần, nghe xong lời Vô Tướng thản nhiên nói: “Tần Nghịmuốn cứu hắn một mạng, nếu là trước kia, bổn tọa nhất định sẽ bán nhân tình này cho hắn, dù sao vẫn chưa tới thời điểm nhanh như vậy cùng hắn trở mặt. Nhưng mà, hiện tại bổn tọa cùngTần Phiền, đã có khúc mắc. Cho nên, không cần để ýTần Nghị.”
“Dạ !” Vô Tướng tuy rằng không biết Tần Phiền khi nào thì đắc tội Phượng Thần Anh, nhưng hắn biết Tần Phiền nhất định phải chết, vô luận xuất phát từ nguyên nhângì, bởi vì đây là mệnh lệnhCác chủ.
“Nhớ kỹ, phân phó ngườibên dưới, ngay trong hôm đó nhất định phải bắt giữ được Tần Phiền.” Phượng Thần Anh lại dặn một câu.
Vô Tướng sửng sốt, đáp: “Dạ, thuộc hạ sẽ phân phó xuống.” Các chủ không muốn Tần Phiềnchết? Nhưng ý tứ Các chủ vừa rồi, rõ ràng muốn nóiTần Phiền hẳn phải chết mà!!
Ánh mắt lạnh lùng bắn lại đây, Vô Tướng không dám tiếp tục đoán, đối Phượng Thần Anh vái chào, vừa định cáo lui, chợt nghe Phượng Thần Anh lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ thân phận của ngươi, chuyện gì nên làm,chuyện gì không nên làm, hẳn là không cần bổn tọa nhắc lại cho ngươi nhớ. Từ nhỏ ngươi đi theo bên ‘người kia’, biết môn quy của chúng ta đối đãi những kẻ phản bội như thế nào.”
Vô Tướng rùng mình, vật đặt ở gần trái tim bỗng nhiên nóng lên, trái tim giống như bị xé rách. Trầm giọng đáp: “Thuộc hạ hiểu được!” Hắn sẽ nhớ kỹ thân phận của mình......
Phượng Thần Anh ngày đó nói với Đường Phi sẽ không cho hắn đi, nhưng không có đối với hắn tiến hành giám sát hoặc là -- nhốt, đối với điểm này, Đường Phi cảm thấy Phượng Thần Anh vẫn còn một chút tôn trọng hắn. Mấy ngày qua, nhiều nhất chính là Ưu nhi hiện tại một tấc cũng không rời, trừ bỏ tắm rửa, ngủ,đi WC, Ưu nhi đều đi theo hắn trước sau như một.
Nhìn đến biểu tình u ám trên mặt Ưu nhi, Đường Phi không trách cứ hắn, thậm chí đối với hắn vẫn bình thường như trước. Bởi vì hắn biết, Ưu nhi là bất đắc dĩ.
Mặc vào quần áo mùa đông, phủ thêm áo hồ cừu, Đường Phi ôm một cái tiểu ấm lô đi ra. Ưu nhi mới từ trước cửa hành lang quẹo qua, nhìn thấy Đường Phi bộ dáng muốn ra ngoài, liền sửng sốt hỏi: “Công tử, ngài đây là muốn ra ngoài ?”
“Ân.” Đường Phi gật gật đầu đáp: “Có chút việc phải ra ngoài một tí.”
“Nếu vậy công tử thỉnh chờ một lát, Ưu nhi cất đồ trong tay liền theo kịp.” Ưu nhi tay phải cầm một concá, tay kia còn cầm nhiều thứ thực phẩm khác, nói xong chạy tới phòng bếp cất này nọ.
“Không cần.” Đường Phi ngăn cản: “Hôm nay ngươi không cần đi theo ta, nếu Phượng Thần Anh hỏi đến, ngươi liền nói cho hắn ta ở Phương Hoa Lâu, có hẹn cùng Hà Tịch.” Hắn thật ra chưa cùng Hà Tịch hẹn trước, nhưng hắn biết Hà Tịch có thói quen ở Phương Hoa Lâu uống trà.
“Nhưng mà......” Ưu nhi còn muốn nói cái gì, Đường Phi lập tức đánh gãy hắn, nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không liên lụy ngươi.” Dứt lời, cũng không quay đầu lại bước đi.
“Công tử !” Ưu nhi hô một tiếng, Đường Phi thế nhưng không có dừng lại cước bộ.
“Sắc trời lại thay đổi, ngươi không có mang dù......” Thanh âm dần dần đã biến thành nhẹ giọng nỉ non, nháy mắt biến mất ở trong gió lạnh lãnh liệt.
Ưu nhi trong mắt tràn đầy cô đơn, cườitự giễu, cước bộ của công tử, vĩnh viễn sẽ không vì hắn mà dừng lại đi?
Tuy rằng đã gần đến cửa ải cuối năm, Phương Hoa Lâu lại trước sau như một náo nhiệt, bên trong cũng như ngày xuân, ấm áp hợp lòng người.
Đường Phi tiến vào liền thoải mái thở dài, khó trách Hà Tịch thích nơi này, bởi vì nơi này vô luận hoàn cảnh hay là người, đều làm cho người ta vô ý cảm thấy thoải mái cùng thả lỏng.
Yến Tự hôm nay mặc một thân lửa đỏ, ba đóa mẫu đơn lớn đỏ thẫm thêu ở trên váy dài, chung quanh đính chút kim tuyến làm trang trí. Áo choàng cẩm tú đỏ thẫm khoác trên người cùng trang sức rực rỡ cũng màu đỏ, tựa như một đóa mẫu đơn ngày xuân vừa nở rộ, cựcdiễm, cựcmĩ. Nàng vừa xuất hiện, cơ hồ đoạt đi ánh mắt mọi người trong Phương Hoa Lâu.
“Đường công tử.” Tiếng nóinhu thuận, dẫn theo ba phần biếng nhác cùng tùy ý. Đường Phi quay đầu cười, nhìn đến Yến Tự, trong mắt xẹt qua một tia kinh diễm, lập tức lạnh nhạt nói: “Yến lão bản, biệt lai vô dạng.”
“Ha ha,” Yến Tự cầm khăn lụa đỏ tươi che miệng cười khẽ, ánh mắt giống như ôm hết thân ảnh Đường Phi: “Ta cũng không quá hảo, một chút cũng không hảo.” Biểu tình hờn dỗi cơ hồ làm cho tất cả nam tử trong lâu đều đông cứng.
Đường Phi cũng bất vi sở động, cười nhẹ, nói: “Nhưng Đường mỗ cảm thấy, Yến lão bản giống như so với tháng trước đẹp hơn một chút, thật sự nhìn không ra có chỗ nào không tốt.”
Yến Tự nghe xong lời này, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng tiến lên trước mặtĐường Phi, sẳng giọng: “Ta nói là tâm!” Trong mắt tiếu ý như thế nào cũng dấu không được, mặc kệ lànữ nhânnào bị một nam tử anh tuấn vĩ ngạn khen ngợi xinh đẹp, cũng không nhịn được lòng tràn đầy đắc ý.
“Nga?” Đường Phi nhíu mày, ngữ khí cũng có chút ngả ngớn: “Không biết là nam nhân không hiểu phong tình nàolại thương tổn tâm của Yến lão bản?”
Yến Tự nghe vậy, tròng mắt đảo một vòng toàn bột khách nhântrong lâu, nếu Các chủ biết mình ở trước công chúng cùng tiểu tình nhâncủa hắn tán tỉnh, không biết có cảm tưởng gì? Tâm tư trêu cợt lại nổi lên, Yến Tự cố ý đến gần Đường Phi, kiễng mũi chân ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Có một tên ngốc si tình không biết như thế nào lọt vào cái bẫy ái tình, mấy ngày nay cứ sau khi trời tối,hắnlại tới đây lừa gạt uống rượu, một bộ dáng tương tư khắc cốt, uống đến say mèm,sống không bằng chết, hơn nữa sau khi uống rượu còn chưa bao giờ trả tiền! Những rượu ngon ta ủ lâu năm cơ hồ đều bị hắn uống không, ngươi nói tâm tình ta sao có thể tốt được chứ?”
Đường Phi chấn động, mặt bỗng dưng có chút phát sốt, xấu hổ ho nhẹ một tiếng kéo giãn khoảng cách cùng Yến Tự, ánh mắt lóe lên hồi đáp: “Nguyên lai là như vậy, nếu thế thì thật sự vất vả Yến lão bản. Bất quá người này tại hạ cũng không quen biết, cho nên không giúp được Yến lão bản.”
Ngươi không biết mới là lạ! Xem khuôn mặt tuấn tú ửng hồng, ha ha, lại thêm một kẻ ngốc! Yến Tự buồn cười lắc đầu, nô nô miệng nói: “Nhạ, người kia công tử hẳn là nên nhận thức, hắn ở trạm bên cạnh nhìn chúng ta đã lâu.”
Đường Phi ngẩn người, quay đầu nhìn lại, Hà Tịch đang ngồi trên lan can màu đỏ, vẻ mặt thản nhiên nhìn mình. Yến Tự vẻ mặt cười gian ly khai, để lại nam nhântràn đầy phiền muộn. Đường Phi mắng thầm, Yến lão bảnnày nhất định là cố ý! Chậm rãi đi đến bên ngườiHà Tịch, Đường Phi cũng không giải thích, hỏi: “Đến đây bao lâu?”
“Ngươi vừa đặt một chân tiến vào, ta sau lưng đã đuổi kịp.” Hà Tịch điềm đạm cười đáp: “Cho nên cái gì nên nhìn, cái gì không nên nhìn, ta đều thấy được.”
“...... Muốn ngồi ở hành lang hay ngồi vào phòng?” Đường Phi không để ý tới Hà Tịch trêu ghẹo, lập tức hỏi.
Hà Tịch nghĩ nghĩ, nói: “Phòng đi.”
Đường Phi gật gật đầu, một tiểu nha đầu nhanh chóng tiến lên dẫn bọn họ đến phòngở lầu hai. Đường Phi gọi trà cùng điểm tâm, tiểu nha đầu tay chân lưu loát rất nhanh đem này nọ đưa lại,sau đó lui ra ngoài, còn thực cẩn thận đóng cửa.
Hà Tịch dùng tiểu hỏa lò đunnước, sau đó dùng muỗng trà đem lá trà trong trà quán đặt vào trong trà lô.
Đường Phi nhìn động tác ngâm nước trà của Hà Tịch không khỏi cười, nói: “Ta nghĩ có thể phao trà nghệ thuật như thế, duy nhất chỉ có Yến lão bản, nguyên lai ngươi cũng không kém hơn nàng.”
Hà Tịch dừng một chút, cũng cười nói: “Cũng có thể, là vì chúng ta đều thực hưởng thụ quá trình này đi.” Dứt lời, Hà Tịch nhắc trà lô ra, đem nước trà xanh biếc mùi thơm ngát rót vào chén trà trước mặt Đường Phi.
“Cám ơn.” Đường Phi nâng lên nhấp một ngụm: “Ngon lắm.”
Hà Tịch cũng đang cầm chén trà nhấp một ngụm, sau đó nhìn Đường Phi liếc mắt một cái, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi tới nơi này, là tìm ta sao?”
Đường Phi thực rõ ràng gật gật đầu, nói: “Phải.”
Hà Tịch tim đập loạn, bưng chén trà hạ mắt, nhẹ nhàng hỏi: “Vì cái gì.”
“Bởi vì,” Đường Phi nhìn gương mặt tương tựTrần Thần, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt: “Ta lại đến cáo biệtvới ngươi.”
Hà Tịch tay bưng chén trà hơi hơi run rẩy, áp lực trong lòng khó chịu tới cực điểm, ở bên ngoài lại một bộ dáng bình tĩnh không gợn sóng hỏi: “Đi chỗ nào ?”
Nhìn Hà Tịch, Đường Phi trong lòng tràn ngập áy náy, không phải không cảm giác được tâm ýHà Tịch. Chỉ là xem như hắn cùngTrần Thần giống nhau, hắn không có khả năng thích hắn, bởi vì Hà Tịch là Hà Tịch, Trần Thần là Trần Thần. Hắn chưa bao giờ chơi những trò thế thân, càng không có chuyện bởi vì ở thế giới khác cảm thấy tịch mịch mà tùy tiện bắt đầu một đoạn tình cảm, cả hai đều là chuyện hại người lợi mình, hắn tuyệt đối sẽ không làm.
“Đi chỗ nào cũng tốt, ta chỉ là muốn rời đi Phượng Tê Các. Bất quá, nếu tương lai có khả năng, ta sẽ trở về thăm ngươi.”
“Ngươi là muốn đi tìm -- hắn sao?” Hà Tịch vẫn bình tĩnhnhư trước, chỉ là buông xuống hai mắt nhìn đến miếng trang sức phỉ thủy dắt ở bên hông đang dao động.
Sửng sốt một hồi lâu Đường Phi mới hiểu được Hà Tịch nói “Hắn” là chỉ Trần Thần.“Không,” Đường Phi lắc đầu, thanh âm có chút chua xót: “Ta nghĩ ta không có cách nào trở lại địa phương thuộc về mình, hắn...... có lẽ qua không bao lâu, hắn sẽ quên ta, bắt đầu cuộc sống sinh hoạt mới...... Ta trước kia đối với hắn cũng không tốt, muốn quên ta có lẽ sẽ không quákhó khăn đi?” Nói xong, Đường Phi cười tự giễu, hắn cũng là thời điểm chết đến nơi mới phát hiện bản thân đối với Trần Thần có bao nhiêu quá phận. Không chỉ nợ hắn một câu “Ta thích ngươi”, còn có một câu “Thực xin lỗi”.
Hà Tịch trong mắt xẹt qua một tia phức tạp, nhớ tới Tần Nghị nói nếu Đường Phi có thể để hắn sở dụng, nhất định có thể bảo vệ hắn một mạng...... Vươn bàn tay ấm áp khô ráo đặt lên trên mu bàn tay của Đường Phi, Hà Tịch giương mắt nhìn Đường Phi mỉm cười, nói: “Có thể, vì ta lưu lại không?” Trái tim lại co rút đau đớn, Đường Phi, nếu có thể cứu ngươi, ta sẽ không chút do dự lợi dụng ngươi, thậm chí nguyện ý trở thành thế thân của hắn.
Đường Phi chấn động, mạnh mẽ nhìn về phía Hà Tịch. Hà Tịch trên mặt còn lộ vẻ ấm áp tươi cười, Đường Phi nghe thấy hắn nói: “Đường Phi, thời điểm lần đầu tiên ngươi nói phải rời khỏi đây, không bao giờ trở về nữa, bởi vì biết ngươi muốn đi tìm hắn, cho nên ta không có tư cách giữ lại ngươi. Nhưng mà lần này, ngươi rời đi không phải vì hắn, như vậy ta có thể thay bản thân hỏi một câu: Ta có thể trở thành lý do lưu ngươi lại không?”
Đường Phi có thể rõ ràng cảm giác được tay Hà Tịch đang run run, bên ngoài tuy vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng Đường Phi biết những lời này đã hao hết toàn bộ dũng khí của hắn đi? Nhưng mà......
Đường Phi rút tay mình về, tránh ánh mắt Hà Tịch kinh ngạc bi thương, nói: “Thực xin lỗi, ta có lý dokhông thể không rời đi. Hà Tịch, ngươi vĩnh viễn đều là bằng hữu của ta. Sauk hi rời khỏi, đợi một số chuyện trôi qua, ta nghĩ ta sẽ trở về tìm ngươi......”
Lần này, là Đường Phi ly khai Phương Hoa Lâutrước. Trên trời lại bắt đầu rớt xuống những bông tuyết nhỏ, Đường Phi lại hồn nhiên không phát giác. Hắn không có đem lời nói trong lòng nói cho Hà Tịch, thân phận rối loạn là một nguyên nhântrong đó. Ngoài ra còn một nguyên nhân khác, Hà Tịch là người bên phe thái tử, Phượng Thần Anh là người phía bên Hiền vương, nếu ở lại Phượng Tê Các, hắn sẽ không thể không bởi vì quan hệ với Phượng Thần Anh mà bị ép buộc trở thành người theo Hiền vương, nếu ở lại bên người Hà Tịch, hắn cũng sẽ bị bắt theo phe thái tử. Tương lai, vô luận ai thành vương, ai bại khấu, cái hắn phải đối mặt, chính là chết thêm lần nữa. Hắn không muốn trở thành âm hồn bất táng, chỉ có đúng lúc bứt ra mới là lựa chọnsáng suốt nhất.
Hà Tịch nhìn nước trà đã muốn lạnh thấu, cười khổ nâng bình trà lên uống một hơi cạn sạch. Trà lạnh, nguyên lai là tư vị chua xót như vậy...... Đường Phi, nguyên nhânngươi không thể không rời đi là vì né tránh Phượng Thần Anh sao? Nhưng mà ngươi có biết hay không, Phượng Thần Anh hắn sẽ không cho ngươi rời đi, người kia, hắn là thật sự động tình với ngươi a...... Mà phân tìnhnày, nhất định cũng sẽ hại chết ngươi.
Đường Phi mang theo cả người đầy tuyết trở lại Tố Tâm viện, trong phòng đã thắpđèn, còn đặt một chậu than.
Phượng Thần Anh đứng ở cửa, vẫn không nhúc nhích nhìn hắn, ánh mắt tối đen không rõ.
Đường Phi đứng ở trong sân, cũng học bộ dáng của hắn, vẫn không nhúc nhích nhìn lại, để mặc tuyết rơi trên người mình.
Phượng Thần Anh không thể không thở dài, nhẹ giọng hỏi: “Đói không? Đồ ăn đã chuẩn bị tốt, hơn nữa đã hâm nóng vài lần......” Hắn ở chỗ này chờ Đường Phi một canh giờ, mới nhìn thấy hắn từ trong tuyết trở về, một thân tịch mịch cùng -- cô đơn. Tất cả những lời trách móc nặng nề cùng bất mãn, hắn bỗng nhiên một câu cũng nói không được.
Đường Phi lại không trả lời, ngồi xuống vươn tay ở trên lớp tuyết thật dày xoa nhẹ một quả cầu tuyết nhỏ to bằng nắm tay, sau đó trong khi Phượng Thần Anh còn đang kinh ngạc hung hăng ném qua, trúng ngay chính giữa trán hắn.
“Ha ha a.” Đường Phi đứng dậy vỗ bột tuyết dính đầy tay, tươi cười thế nhưng có chút bướng bỉnh.
Phượng Thần Anh giơ tay lau hết tuyết trên mặt, sắc mặt bình tĩnh có chút đáng sợ. Đi đến sân, vươn lòng bàn tay hướng xuống dưới, vận nội lực hút lên, cư nhiên một quả cầu tuyết nhỏ cũng đã nắm trong tay.
Đường Phi vẻ mặt sợ hãi không thôi, đây là cách không thủ vật trong truyền thuyết a! Cao thủ, cao thủ! Còn chưa cảm thán xong, đã thấy Phượng Thần Anh tà ác cười, Đường Phi thầm nghĩ không tốt, vừa mới chuyển thân, tuyết cầu liền trúng ngay ót mình!
“Ân !” Đường Phi thét lớn một tiếng, xoay người hung hăng nhìn Phượng Thần Anh nói: “Có bản lĩnh thì đừng dùng nội lực cùng võ côngcủa ngươi, chúng ta đến đánh một hồi !” Kỳ thật ý ban đầu của hắn cũng không phải cùng Phượng Thần Anh phát sinh một hồi “Chiến tranh”, mà là ở một khắc hắn đi vào sân, nhìn đến Phượng Thần Anh chờ đợi hắn cùng thanh âm ôn nhu “Đói không”, trong nháy mắt làm cho hắn có loại cảm giáctâm hoảng ý loạn, tâm đã lạnh hồi lâu một khắc kia liền nóng lên. Bản năng muốn trốn tránh loại cảm giácxa lạnày, cho nên ma xui quỷ khiến hắn dùng một loại phương thứcnhư vậy.
“Hừ,” Phượng Thần Anh khinh miệt cười, tiêu giảm nội lực trong cơ thể, nói: “Đánh thì đánh, đại gia ta sợ ngươi?!”
Cái gọi là đánh một hồi, chính là -- ném tuyết!
Kỳ thật Đường Phi này từ nhỏ đến lớn yêu thích nhất chính là ném tuyết, không biết vì cái gì hắn chính là thích cái loại kích thích cao giọng cười đùa này. Đáng tiếc mới trước đây ở “nhà”,hoạt động ném tuyết, đắp người tuyết như vậy hắn chưa từng có phần, sau vào cô nhi viện quản chế lại càng nghiêm, không cần nói đến ném tuyết,cho dùchơi trong tuyết chốc lát cũng đã bị giáo huấn một ngày. Sau khi trưởng thành, càng không có ai bồi hắn chơi. Cho nên có thể nói hắn là một phần tử cuống nhiệt thích ném tuyết, nhưng chưa từng có cơ hội ném qua trận tuyết nào.
Phượng Thần Anh lại càng không phải nói, hắn sinh trưởng ở một địa phương bốn mùa như xuân, từ nhỏ chưa từng thấy qua tuyết, vẫn là ở tại Miên Cẩm này năm năm, mới nhìn thấy tuyết rơi lần đầu tiên, thời điểm đó còn ngạc nhiên một trận. Tuy nói ở đây năm năm, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua ngườikhác ném tuyết. Vì vậy, hắn cũng đồng dạng là lần đầu tiên ngoạn.
Thế Cho nên hai đại nam nhânđã muốn hai mươi, ở trên tuyết lăn lộn, nắm bắt tuyết cầu vừa ném vào nhau vừa tránh đối phương, tiếng chửi bậy cùng cười đùa vang vọng toàn bộ Phượng Tê Các. Trong phủ từ trên xuống dưới đều ngạc nhiên, tiếng cườinày, nghe như thế nào giống Các chủ như vậy a?!
Không ít hạ nhângan lớn cố ý tìm các loại lý do, lấy cớ tiến vào Đông viện, ở bên ngoài Tố Tâm viện bồi hồi, thuận tiện hướng bên trong ngắm trộm vài lần. Cả Thiết Hoán chuyên xử lý công việc hơn ba mươi năm,cũng nhịn không được buông xuống sự vụtrong tay, vẻ mặt ưu tư, hy vọng Các chủ chỉ là diễn trò cho người bên ngoài xem, mà không phải thật sự......
Hai người chật vật không chịu nổi, thở hổn hển song song ngã xuống đất, ném tuyết thật rất hao thể lực! Đường Phi cả người đều là bột tuyết bột, Phượng Thần Anh thế công mãnh liệt,khiến hắn cơ hồ trở thành một người tuyết! Phượng Thần Anh tuy rằng so với Đường Phi tốt hơn một chút, bất quá cũng giống nhau,đều sắp trở thành người tuyết .
“Ha ha,” Phượng Thần Anh nằm thẳng nhìn bầu trời đêm u ám đang lắc rắc nhiều điểm bông tuyết, nhịn không được bật cười: “Nguyên lai tuyết còn có thể ngoạnnhư vậy......” Đây là hắn suốt hai mươi mấy năm qua, mới cười tối thoải mái tối chân tâm, đùa giỡn tối điên cuồng tối vui vẻ một lần đi?
“Nguyên lai ngươi cũng là lần đầu tiên ngoạn?” Đường Phi cười nói: “Ngươi nhưng thật ra rất lợi hại.”
Cũng? Nói như vậy Đường Phi cùng hắn a...... Vươn bàn tay đã bị tuyết đông lạnh đến đỏ bừng bắt lấy tay Đường Phi cũng đồng dạng lạnh như băng, Phượng Thần Anh xoay quanhìn sườn mặthắn, đường congcương nghị, cái mũituấn cử, bởi vì giá lạnh mà đôi môi trở thành hồng nhạt......
Cảm nhận được ánh mắt Phượng Thần Anh, Đường Phi cũng quay đầu nhìn hắn. Phượng Thần Anh kỳ thật trông rất được, thậm chí so với Yến Tự còn đẹp hơn vài phần. Chỉ là hắn bình thường dùng sự tàn bạo để che dấu nguyên bản xinh đẹp. Lúc này Phượng Thần Anh bởi vì vừa rồi kịch liệt vận động mà hai má ửng đỏ, cái mũi anh tuấn bởi vì khí lạnh nên có chút đỏ lên, có loại cảm giáckhả ái, một đôi mắt phượng đang xuất thần nhìn hắn.
Chậm rãi, Phượng Thần Anh đến gần Đường Phi, dùng môi của mình ở trên môi của hắn nhẹ nhàng chạm một chút. Đường Phi không có cự tuyệt, Phượng Thần Anh lại ở trên môi hắn chạm chút nữa. Khi Phượng Thần Anh lần thứ ba làm này động tác, Đường Phi đã chủ động vươn đầu lưỡi ôm lấy hắn.
Không có chần chờ, Phượng Thần Anh xoay người một cái áp ở trên người Đường Phi, nụ hôn nồng nhiệt như muốn làm tan băng tuyết.
-----------------