Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 42: Bơi lội
(nguoinaodo.wordpress.com)
(Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ)
.
Mặc kệ chuyện gì xảy ra, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn theo lẽ thường tình. Việc bị mất một sinh mệnh bé bỏng cũng chỉ giống như khi người ta ném một hòn xuống hồ, bọt nước bị khuấy lên một chút, rồi lại phẳng lặng ngay. Tuy người trong thôn đôi khi cũng sẽ nhắc tới, nhưng rồi chuyện này sớm muộn cũng phai nhạt dần theo thời gian cả thôi, chỉ có những người thân thiết nhất là phải chịu đựng nỗi thống khổ tê tâm liệt phế này, nó sẽ dai dẳng tới mức nhớ mãi không quên.
Hiện tại đã là giữa hè, thời tiết không chỉ nóng bức mà còn khiến người ta khó chịu vô cùng. Tục ngữ có câu: "Lúa mạch không chịu tam phục khí", tính ra cũng chỉ còn khoảng mười ngày nữa là gặt lúa được rồi. Những động ruộng phía xa đã không còn sắc xanh như đợt trước, mà là một màu vàng óng ả, mùa màng năm nay cũng xem như không tồi, bên trong bông lúa nặng trịch, giống như chỉ chờ người ta tới thu hoạch mà thôi.
Giữa cái nóng của mùa hè năm nay, Tây Viễn cũng không hề nhàn rỗi. Sau chuyện của Tiểu Thụ, y bắt đầu cẩn thận suy xét một loạt nguyên nhân dẫn tới hậu quả đó, nguyên nhân chính yếu nhất vẫn là bởi đa số người lớn và hài tử ở đây đều chưa từng học bơi. Nếu lúc trước Tiểu Thụ biết được kiểu bơi chó, thì đã không kích động tới mức càng giãy càng lún sâu xuống lòng hồ.
Người nơi này đa số đều là vịt lên cạn, cũng bởi quanh thôn không có sông suối gì lớn, mà chỉ lác đã vài rãnh nước thôi, cũng chưa từng chịu qua cảnh sống gian nan khổ cực trong lũ lụt, nên chẳng ai nghĩ tới chuyện học bơi cả, hoặc là cũng muốn học nhưng lại không có người dạy.
Tuy là kỹ thuật bơi lội của Tây Viễn cũng bình thường, nhưng ít nhất kiếp trước cũng từng học qua một khóa bơi lội ở trường học, hơn nữa cứ cuối tuần nào rảnh rỗi là lại thường xuyên đi bơi, giá vào cửa khá thấp, chỉ mất có 5 đồng tiền, nên y hay tới đó đốt thời gian đồng thời rèn luyện thân thể mình luôn, vừa khỏe mạnh lại vừa vui vẻ.
Hiện tại cứ rảnh là Tây Viễn sẽ dạy bơi cho hai tiểu tử nhà mình, mấy đứa Tiểu Cột thấy vậy cũng muốn học, nhưng Tây Viễn không đồng ý, y sợ chỉ có một mình sẽ không chăm lo được cho bọn trẻ, vạn nhất có chuyện xảy ra sẽ không kịp ứng cứu, nên bảo bọn nhỏ đợi thêm một thời gian nữa, chờ tới khi Tây Vi và Vệ Thành học xong, y sẽ chuyển qua dạy bọn nó, mỗi lần chỉ dạy hai đứa thôi, nên thứ tự thế nào thì cứ để bọn nhỏ tự oẳn tù tì sắp xếp là được. Vài hài tử thực nghe lời, sau khi đã quyết định được thứ tự xong, mỗi lần Tây Viễn dạy bơi cho Tây Vi và Vệ Thành, liền ngoan ngoãn đứng ở một bên, dùng đôi mắt trông mong mà xem xét, chờ đợi đến ngày mình được học, nhưng không hiểu sao bọn chúng cứ cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, lâu thế rồi mà còn chưa tới phiên mình.
Bọn nhỏ cũng không phải lúc nào cũng rãnh rỗi, chỉ biết chơi đùa cả ngày, mà thỉnh thoảng còn phải đi chăn vịt. Cũng bởi câu chuyện không may của Tiểu Thụ, mà hiện giờ người lớn khá là lo lắng lúc để bọn nhỏ đi chăn vịt ngỗng, chỉ cần có thể rút ra thời gian là sẽ tự mình đi chăn, tránh cho bọn nhỏ càng tới gần nước càng tốt. Lúc Tây Viễn dạy bơi cho Tây Vi và Vệ Thành xong, đại nhân nhà khác tuy đã rõ chuyện này nhưng vẫn không hề yên tâm, chỉ sợ hài tử nhà mình sẽ xảy ra việc gì ngoài ý muốn, nên đều dặn chúng nó không được theo y học bơi, nhưng bọn mấy tiểu tư nào chịu được, người lớn càng không cho, thì bọn nó càng cảm thấy tò mò, càng muốn học hơn. Không còn biện pháp, mỗi lần đi chăn vịt nhóm đai đều phải tận lực chọn chỗ gần nơi Tây Viễn dạy bơi, để luôn đảm bảo có thể nhanh chóng chạy tới nếu có chuyện không may xảy ra.
Sau một lần Trình Nghĩa - cha Trình Nam tới xem bọn nhỏ học bơi, thì sau này mỗi khi Tây Viễn dạy bơi cho bọn nhỏ, hắn đều sẽ im hơi lặng tiếng qua chiếu ứng một chút. Sau khi thấy Tây Viễn dạy hai tiểu tử rất vui vẻ, hắn liền hưng trí bừng bừng cùng bọn nhỏ học bơi, trước khi xuống hắn đã hỏi qua Tây Viễn những điểm cần chú ý, sau đó mới tập thử ở chỗ nước cạn, đợi đến khi đã luyện thuần thục rồi, mới thử vào chỗ sâu hơn.
Bởi Trình Nghĩa hôm nào cũng có mặt, nên mấy hộ khác mới dần an tâm hơn. Hơn nữa, mỗi lần Tây Viễn dạy bơi cũng chỉ đồng ý cho hai đứa nhỏ xuống nước, nên phỏng chừng cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì quá lớn.
Đừng thấy hài tử nông gia bọn họ viết chữ đọc sách chậm chạp mà tưởng chúng nó ngốc nghếch, chứ thực chất năng lực thích ứng cao vô cùng. Trên cơ bản Tây Viễn chỉ cần cẩn thận dạy bảo hai ba lần là chúng đã có thể nắm rõ những gì cần chú ý rồi, sau khi được Tây Viễn uốn nắn và sửa sai cho thì lại càng tốt hơn, bất quá nếu muốn bơi được thì vẫn cần tiếp tục cố gắng nhiều.
Bởi có Trình Nghĩa là đầu tàu, nên đôi khi rảnh rỗi trai tráng trong thôn cũng lại đây học bơi, không thì cứ thế ngâm mình trong nước một hồi. Thời tiết mùa hè nóng nực, nên ai ai chả thích gần nước, bình thường ở nhà cũng chỉ vốc được một gáo nước lên đầu thôi, chứ nào có cơ hội được ngâm mình như bây giờ. Cho nên, trong lúc trai tráng thôn Liên Hoa đang gặt lúa, mà thấy hứng khởi là sẽ nhảy xuống bơi lội một chút cho khỏi nóng, nữ nhân trong thôn cho dù có rảnh tới mức nào cũng không dám lại gần đây, chẳng may mà nhìn thấy chỗ nào không nên thấy thì có mà xấu hổ chết à!
Nhóm tiểu tử thì lại càng tự tại hơn, mỗi ngày vừa sắp sửa xuống nước là sẽ cởi sạch quần áo, sau đó cứ thế bơi qua bơi lại trong nước trông y hệt cá. Tiểu hài tử càng thích ở trong nước chơi hơn, có đôi khi bầu trời đã tối đen rồi, đại nhân phải không ngừng lớn giọng quát thì mới chịu trở về, cũng bởi ngâm nước quá lâu mà trên người toàn là nếp nhăn, bất quá hài tử nhà nông nào thân mình chả chắc nịch, mấy nếp nhăn này cũng chả đáng là gì. Hiện tại số lượng người lớn học bơi ngày một nhiều hơn, bọn họ đã không còn sợ nước như trước kia nữa. Cho nên mùa hè năm nay, nơi náo nhiệt nhất thôn Liên Hoa không còn là dưới gốc cây đa già, mà chuyển qua một hồ nước nhỏ cách thôn tầm bốn dặm.
Hồ nước này thủy chính là nơi năm trước Tây Viễn chăn vịt. Hồ nước đủ lớn, hơn nữa lại cách thôn hơi xa, người lớn lo lắng không cho hài tử nhà mình tới đây chăn vịt, nên nước sạch sẽ hơn những nơi khác một ít. Hiện tại chỗ này đã thành nơi để tất cả mọi người tới đây bơi lội, nên lại càng không có người ngu dốt tới mức đem vịt qua đây chăn.
Tiểu Đậu và Tiểu Hổ vẫn còn nhớ rõ nơi này, bất quá năm nay Tây gia không có nuôi vịt và ngỗng cho chúng nó trông, nên cả hai con đều tương đối nhàn nhã, không có việc gì liền đi theo Tây Viễn tới đây chơi bời một chút, thỉnh thoảng sẽ chạy xuống hồ ngâm nước cho bớt nóng. Nhiệt độ ngoài trời khá cao, cả thân chúng nó lại toàn là lông nên nóng tới mức phải thè thẳng lưỡi, có thể ngâm nước một hồi cũng đỡ chật vật hơn. Người trong thôn tuy không có chú ý như Tây gia, ai đời lại để cho cẩu tắm chung một chỗ với người bao giờ, bất quá cho dù có chút ý kiến ý cò gì cũng không dám hé răng, bởi Trình Nghĩa lúc nào cũng ở nơi này quan sát tình hình! Lấy quan hệ giữa Trình Nghĩa với Tây gia bây giờ, mà dám xèo xèo oai oai gì là sẽ bị hắn thu thập ngay.
Bởi giờ đang là mùa hè, nên rau trong ruộng trong vườn mọc khá sum suê, nơi nào trên ruộng cũng có cái ăn, cho nên người nào bơi xong mà mệt sẽ lên hái chút gì đó bỏ bụng cho đỡ đói, có đôi khi là nướng khoai, có đôi khi là nướng gạo, có đôi khi là trực tiếp hái ngô rồi ăn ở ruộng nhà người khác. Bất quá trong thôn có bao nhiêu người thì đa số đều ở nơi này hết, bọn họ cũng ngại khi trộm mất hoa màu nhà người ta, nên tình hình chung là người nào lấy thì nhất định phải đền bù cho nhà bị trộm, mấy lão còn không quên dặn dò kỹ càng hài tử nhà mình, lúc về không được mang chuyện này đi kể với nương, nếu không nhất định sẽ bị tức phụ lải nhải tới mức không sống nổi. Ngoài ra, còn vài thôn dân trong nhà trồng cây ăn quả, thỉnh thoảng sẽ hái chút mận, táo, hải đường đến chia cho mọi người cùng ăn.
Năm nay lượng rau trong vườn nhà Tây Viễn tuy không nhiều bằng năm ngoái, nhưng so với nhà người khác thì vẫn hơn khá nhiều, nên mỗi lần đi bơi y sẽ để mấy tiểu tử nhà mình mang một ít dưa chuột, cà chua linh tinh gì đó tới, vốn Tây Viễn còn định dẫn bọn nhỏ lên đất hoang hái chút việt quất mang về, bất quá sau khi nghĩ kỹ lại quyết định từ bỏ, nếu không chẳng phải sẽ để người trong thôn biết được vài căn cứ bí mật của nhà y sao. Nơi này gọi việt quất là quả thị, thôn dân tuy là đều biết quả thị ăn rất ngon, nhưng cũng chỉ coi nó là một loại dã quả, đụng phải sẽ hái mang về, ăn xong liền vứt, chứ căn bản không biết có thể làm thành mứt trái cây rồi đem bán lấy tiền.
Tây Viễn tính đợi đến khi nhà cửa xây xong, sẽ nghĩ biện pháp mang một ít việt quất về trồng trong nhà, khỏi phải lo sẽ bị người khác hái hết. Hiện tại đã có vài cây việt quất gần chín, Tây Viễn dặn dò cha nương mình, nếu mà rãnh rỗi thì nhớ đi hái một ít mang về, chờ tới khi y dạy bọn nhỏ xong sẽ vào bếp làm thành mứt việt quất. Bản thân y không có phương tiện, chỉ sợ vừa đi trước một tí, phía sau đã có một đoàn tiểu củ cải theo sau, cho dù có muốn đi vụng trộm cũng sẽ bị bọn nó tìm thấy, hơn nữa nếu còn chưa tìm được thì sẽ nhất định không chịu bỏ qua, như vậy thử hỏi phải giấu người trong thôn thế nào bây giờ? Chỉ một chữ thôi, khó!
Tây Viễn năm nay trừ bỏ trồng trọt những loại rau củ mà thôn dân thường hay trồng ra, thì còn có thêm hai luống dưa hấu nữa. Hai luống dưa này được Tây Viễn mua ở Ngạn Tuy thành về. Thời điểm mua, ông chủ bán hạt giống còn thề son sắt là tới khi cây kết quả chắc chắn sẽ ngọt như mua ở ngoài hàng, bất quá Tây Viễn vẫn ôm thái độ hoài nghi với câu nói này. Chờ đến khi dưa hấu lớn hơn, Tây Viễn mới hái một trái nếm thử, quả nhiên không tồi, xem ra cổ nhân nơi này rất biết giữ chữ tín, cũng tại y sống ở hiện đại quen nhìn mấy cảnh hãm hại lừa gạt rồi, nên mới dễ dàng nghi ngờ người khác như vậy, đúng là đã oan uổng cho ông chủ bán hạt giống rồi.
Dưa hấu ra quả không nhiều lắm, nên Tây Viễn cũng luyến tiếc đem đi chia sẻ với người ta, mỗi ngày đều hái một quả bỏ vào nước lạnh, chờ tới khi mọi người đi bơi về sẽ cắt ra chia cho mỗi người một miếng. Đương nhiên là không thể thiếu mấy hài tử Tiểu Cột, Trình Nam kia.
Trừ nhóm tiểu tử đó ra, đi theo Tây Viễn hiện giờ còn có thêm cả Vương Thu Dương nữa. Nếu cái chết của Tiểu Thụ khiến cho Tây Viễn thực sầu não, thì đối với Vương Thu Dương chính là cực kỳ thương tâm. Dù sao Tây Viễn cũng ít khi tiếp xúc với Tiểu Thụ, còn Vương Thu Dương thì lại trái ngược hẳn với y, hắn từ nhỏ đã thân thiết với tiểu tử kia. Ngày Tiểu Thụ xảy ra chuyện, hắn vừa lúc theo nương sang nhà bà ngoại chơi, không có mặt ở nhà, chờ đến khi trở về nghe được tin tức xong liền khóc suốt bao nhiêu ngày trời, cả tinh thần đều ủ rũ.
Nương Thu Dương thấy vậy liền lo lắng vô cùng, vừa hay một ngày nàng dẫn hắn đi chăn vịt, Thu Dương hiện giờ không còn thân thiết với bất cứ hài tử nào trong thôn, cũng không cùng bọn nhỏ chơi đùa, khiến nàng đau lòng vô cùng phải luôn dẫn hắn ở bên cạnh mình, nói là đi chăn vịt chứ kỳ thật là muốn đứa nhỏ của nàng có thể vui vẻ hơn.
Trên đường đi, hai người bọn họ vô tình đụng phải Tây Viễn đang dẫn theo nhóm tiểu củ cải đi học bơi. Thu Dương vừa thấy Tây Viễn liền ngại ngùng chào hỏi, muốn đi chơi với y nhưng lại nhớ tới chuyện Tây Viễn hiện giờ khá khách sáo với hắn, nên bắt đầu do dự trong lòng. Chuyện khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn nhất, chính là hôm đó Tây Viễn không hề giống với dĩ vãng, không chỉ phi thường thân thiết tiếp đón hắn, mà còn mở miệng rủ hắn cùng đi chơi với bọn họ.
Nương Thu Dương sau mấy ngày lo lắng rốt cuộc cũng thấy được bộ dạng vui vẻ của hắn, lúc này mới dám âm thầm thở phào một cái trong lòng, nàng thật sợ đứa nhỏ này sẽ buồn tới phát bệnh mất. Tuy Thu Dương không phải con ruột của hai vợ chồng họ, nhưng bởi hai người không có đứa nhỏ nào khác, nên yêu thương và chiều chuộng hắn vô cùng.
Từ ngày đó trở đi, Thu Dương dường như đã thành cái đuôi của Tây Viễn. đó khởi, thu dương cũng thành Tây Viễn theo đuôi. Tính ra hắn còn lớn tuổi hơn y, nhưng lại không chơi với bất kỳ hài tử nào trong thôn, lũ tiểu tử kia cũng ngại hắn hay ngượng ngùng, sẽ không theo họ trèo cây, bắt dế, bắt ếch nên chẳng mấy khi rủ hắn chơi chung, điều này thực khiến Thu Dương cảm thấy cô đơn, vậy nên trước kia cũng chỉ chơi cùng với mình Tiểu Thụ. Đợi đến khi Tiểu Thụ đã không còn nữa, hắn thực không biết mình còn có thể chơi chung với ai. Nhưng giờ đã ổn cả rồi, Tây Viễn cuối cùng cũng lại để ý tới hắn, hơn nữa còn hay nghĩ ra những trò mới mẻ để bọn họ cùng chơi, điều này thực khiến Thu Dương vừa mừng vừa lo. Bất quá, dưới sự chỉ dẫn của Tây Viễn, đến ngay cả mấy hài tử nho nhỏ như Tây Vi Vệ Thành còn biết chơi, huống chi là một Thu Dương thông minh và biết nghe lời như vậy.
Tây Viễn đối với Thu Dương lộ ra kiên nhẫn trước đây chưa từng có. Người nhà Thu Dương nuông chiều hắn vô cùng, lại bởi chỉ có duy nhất một nhi tử nên bình thường sẽ hay lo lắng cho hắn từ A đến Z, thành ra đến ngay mấy chuyện đơn giản mà hài tử trong thôn nào cũng biết, rốt cuộc lại thành nan đề của Thu Dương.
Đầu tiên là tay chân hắn không được linh hoạt như những hài tử khác, học bơi lội mãi mà chẳng xong, khiến cho ngay cả Tây Vi Vệ Thành đều sốt ruột theo, thay nhau làm mẫu cho hắn hết lần này tới lần khác, ngẫu nhiên còn ban cho hắn một ánh mắt xem thường, kết quả là bị ca ca phát hiện ra, đập cho mỗi đứa một cái vào đầu. Chính là, cho dù Thu Dương có cố gắng thế nào thì cũng không bơi được, còn uống vào bụng tận mấy ngụm nước, khiến hắn cảm thấy ngại ngùng vô cùng, cả khuôn mặt đều trở nên đỏ bừng.
Tây Viễn vừa thấy như vậy liền thầm kêu không ổn, càng tập trung đông người thì Thu Dương sẽ càng khẩn trương hơn, tay chân không thể khua khoắng theo ý hắn được. Cho nên Tây Viễn liền nhờ Trình Nghĩa trông coi hai đứa nhỏ hộ mình, bản thân y thì dẫn Thu Dương tới một chỗ vắng người, chậm rãi chỉ bảo cho hắn. Vài ngày sau rốt cuộc Thu Dương cũng học được, bản thân hắn chưa từng cảm thấy thành tựu như lúc này. Về đến nhà liền lập tức hưng phấn khoe cùng cha nương, vô luận là hài tử có tính cách hướng ngoại hay hướng nội cũng đều mong mình có thể ngang bằng hoặc giỏi hơn những đứa trẻ khác, cũng đều mong sẽ được người ta khẳng định và khích lệ.
Buổi tối nằm ngủ trên kháng thượng, Thu Dương bỗng dưng nhớ lại tiếng Tây Viễn giả dế kêu, rồi chậm rãi chìm vào trong giấc ngủ, sự ưu thương và mất mát về Tiểu Thụ cũng dần dần đi xa.
.
P/s: Có lỗi type làm ơn bảo tớ nhé ^^
.
42. Trọng sinh chi đại giới - Dạ Đích: 82 chương + 5 Phiên Ngoại
Lương Khuê x Tô Nham
Hiện đại, trọng sinh, vườn trường, tùy thân không gian, 1×1, HE.
Hôm nay mình mới đọc bộ này xong. Thấy hay quá nên phải review luôn cho nóng ạ :)) Nói thật là lâu lắm rồi mình mới đọc thể loại vườn trường kiểu này, dạo gần đây ngoài chủng điền rồi thú nhân các kiểu, mình gần như đã quên hết mấy thể loại còn lại rồi :)) Mình chấp nhận đọc bộ này cũng bởi nó có tùy thân không gian, nhưng ai ngờ lại hay đến thế.
Bạn thụ Tô Nham kiếp trước bị người ta giết hại, nhưng không rõ là ai làm, lúc chết cũng không có ai chịu nhặt xác cho bạn ý, cho nên sát khí trên người quá nặng. Cũng bởi vậy mà tình cờ được một chủ nhân không gian giúp cho trọng sinh, quay về năm 15 tuổi. Mình nói thật là mình rất tiếng cười 'khặc khặc, khặc khăc' của chủ nhân không gian này, mỗi lần đọc buồn cười muốn chết :))
Quay về năm 15 tuổi, Tô Nham lúc này đã khác với Tô Nham trước kia. Bởi ngày nào cũng có linh tuyền để uống rồi thực vật tươi mới trong không gian để ăn, nên Tô Nham không chỉ trở thành soái ca mà còn thông minh hơn trước kia rất nhiều. Những chuyện trước kia dần dần lặp lại, nhưng quỹ đạo vận mệnh đã đi lệch sang hướng khác, liệu Tô Nham có tìm ra kẻ đã giết mình, ngươi y yêu nhất không?
Khặc khặc khặc, mời các nàng tự mình đón đọc nhé :))
.