Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đại tiểu thư nâng Tô Mạt dậy, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:“Mấy thứ này, bất quá là trò hề của những người nhà quê ít học không có kiến thức bày ra.. Làm sao có thể hiệu nghiệm được?”
Từ bên ngoài có ngọn gió lạnh lùa vào trong căn phòng ấm áp, nàng rùng mình một cái, tiếp tục nói:“Nếu mà hiệu nghiệm, vậy cũng không cần cố gắng, chỉ cần lấy ngày sinh tháng đẻ của kẻ địch ra, lấy tóc của hắn, khâu cái hình nhân cứ thế nguyền rủa, đánh đập là xong. Cái thứ tà đạo này, ta cũng còn không biết, tứ muội muội chỉ là nữ oa bảy tuổi, ngày thường nói chuyện, cũng chỉ là thích những thứ mà mọi người thích, cố gắng học theo. Làm sao có thể biết thứ này?”
Nàng lại nhìn về phía Đỗ di nương, lạnh lùng nói:“ Đó là do Đỗ di nương, chỉ sợ cũng là chính Di nương làm. Cũng nói không chừng có người nhìn thấy nhà chúng ta rất thịnh vượng, muốn âm thầm gây ra chuyện xấu, phụ thân mẫu thân sao lại không phân biệt thị phi, lại hỏi tội tứ muội muội? Chẳng lẽ tứ muội muội không phải nữ nhi thân sinh củaTô gia sao?”
Những lời này làm cho Tô Nhân Vũ cùng Vương phu nhân nhất thời á khẩu không trả lời được, Lâm di nương lập tức tiến lên hoà giải.
Vương phu nhân nhân cơ hội nói:“ Cho ngươi quản gia, ngươi nói sẽ tận tâm tận lực, tại sao lại trở thành lộn xộn hết như vậy? Trước kia cũng chưa từng xảy ra qua sự tình này.”
Lâm di nương vừa nghe thấy, “uỵch” một tiếng quỳ xuống:“ Nô tỳ vốn nói là quản không được, phu nhân lại cứ bảo nô tỳ hỗ trợ.”
Vương phu nhân hừ một tiếng, liếc nhìn Tô Nhân Vũ một cái.
Tô Nhân Vũ ấn ấn thái dương:“ Bỏ qua đi, ngươi thân thể cũng khỏe lại, vẫn là tự mình đương gia đi. Các nàng có thể có kiến thức gì chứ.”
Vương phu nhân thuận thế cầm lại quyền quản gia, lại phân phó nói:“ Đem Đỗ di nương xuống, trông giữ nghiêm khắc. ”
Lại đối Tô Mạt nói:“Tứ nha đầu cũng đừng ghen ghét, làm phụ mẫu đều sợ nữ nhi không hòa thuận, không có tiền đồ.”
Tô Mạt cúp mắt xuống, không nhìn bọn họ, thản nhiên nói:“Nữ nhi hiểu được. Nữ nhân không dám có nửa câu oán hận.”
Nàng lại hành lễ với đại tiểu thư:“ Đa tạ tỷ tỷ.”
Đại tiểu thư nắm tay nàng:“ Đi thôi, đêm nay đi tới chỗ ta ngủ. Về sau ngươi làm cái gì, ta có thể trông nom ngươi, cũng sẽ không làm cho người khác đến vu oan hãm hại ngươi là được.”
Lời này không khác gì tát cho Vương phu nhân một bạt tai, sắc mặt phu nhân uất giận, cũng không dám phát tác.
Phu nhân thấy Tô Nhân Vũ đứng lên, nhân tiện nói:“Lão gia đi cách vách ngủ vậy.”
Tô Nhân Vũ lạnh lùng nói:“ Ta đi thư phòng.”