Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trực giác Vương phu nhân thấy không ổn, nàng liếc Trần mụ mụ một cái, nàng ta lập tức hiểu ý, lui xuống sắp xếp, muốn hối lộ người bên cạnh lão phu nhân để dò hỏi xem có truyện gì xảy ra.
Đợi đến khi mọi người tập trung ở đại sảnh, Tô Nhân Vũ mời lão phu nhân cùng các trưởng bối an tọa, hắn cùng các huynh đệ, nàng dâu cùng các hài tử đều đứng bên cạnh hầu hạ.
Lúc này có mấy người xuất hiện ở phía sau lão phu nhân.
Vương phu nhân vừa thấy họ bị hù suýt nữa hồn vía lên mây, nhất thời giống như giữa tháng sáu bị người ta dội cho một chậu nước lạnh băng, từ đầu đến chân, lạnh buốt tim.
Máu trong người như bị người ra rút sạch, ngay cả sợi tóc mảnh nhưngnh cũng giá lạnh.
Nàng ta run lên cầm cập, khuôn mặt lạnh cắt không giọt máu.
Nàng ta xoay người như muốn chạy.
Lão phu nhân hừ một tiếng:“Con dâu, ngươi muốn đi đâu?”
Vương phu nhân nói năng có chút lộn xộn, ép buộc bản thân cần phải trấn tĩnh:“A, Mẫu...... thân, con dâu, đi, đi xem xe ngựa...... A, không, con dâu đi xem xét phòng bếp, làm cho bọn họ...... chuẩn bị cơm nước trước, chuẩn bị cơm......”
Nàng đi được hai bước, bắp chân run lên.
Tại sao lại như vậy?
Rõ ràng mình đã ra tay kín kẽ không có sơ hở, tại sao có thể như vậy?
Mấy người kia đứng phía sau Lão phu nhân, một người là Tam Thanh chân nhân ở Lăng Hư quan quanh năm đi giao du tứ hải, bề ngoài là một đạo sĩ toát lên sự chính nghĩa vô cùng, có khuôn mặt hồng hào phúc hậu. Hiện tại sắc mặt khô héo, tinh thần cũng uể oải, đang bị một vị mày kiếm mắt sáng, tuấn lãng tiêu sái quan chủ của Lăng Hư quan Thượng Thanh chân nhân khống chế cánh tay.
Còn có một nữ nhân trung niên, da mặt trắng nõn, lỗ tai lớn, chân tay đều thô kệch, ánh mắt sợ hãi rụt rè.
Khí chất kia không có nhưng năng là mụ mụ hầu hạ lão phu nhân, mà là......
Tuy rằng đã cách nhiều năm, nhưng cho dù bà ta có hóa thành tro, Vương phu nhân cũng có thể nhận ra.
Đó là bà đỡ, họ Tạ!!!
Hồn vía đã bay lên chính tầng mây kia của Vương phu nhân hoàn toàn một đi không trở lại.
Nàng ta chỉ cảm thấy trời như sập xuống, có khối đá nặng ngàn cân hung hăng nện trúng ngực nàng ta.
Lúc này các vị trưởng bối đều đang ngồi ngay ngắn chào hỏi ân cần, sụt sà sụt sịt trận đại hỏa hoạn của Tô gia vừa mới xảy ra.
Vương phu nhân chỉ cảm thấy bọn họ đều đang xét nét nàng, xem kỹ nàng, muốn được cười nhạo nàng, muốn cưỡng bức nàng thừa nhận điều gì đó.
Ánh mắt bọn họ nhìn qua phía nàng, đều ác độc như vậy.
Thậm chí ngay cả Tô Nhân Vũ cũng quay đầu lơ đãng nhìn về phía nàng, nàng luôn cảm thấy hắn nhất định đã biết cái gì đó.