Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Mạt thở dài, tiểu cầu vồng này, chính là dễ dàng xúc động, cho Thủy Muội như vậy, Thủy Muội chỉ sợ thảm hại hơn.
Quả nhiên Thủy Muội vẻ mặt kinh hoảng, không dám nhận, Tô Mạt nói:“Tiểu cầu vồng, ngươi đừng làm khó nàng, mua hoa trước đi, dù sao chúng ta cũng không đi đâu.”
Hồ Tú Hồng ánh mắt trừng trừng, tức giận nhìn nàng cùng Tĩnh thiếu gia,“Các ngươi thấy chết mà không cứu, hừ, rất xấu rồi, không theo các ngươi nữa.”
Uốn éo đầu, đem túi tiền đưa cho Tô Mạt rồi chạy mất.
Tô Mạt muốn đuổi theo, Tĩnh thiếu gia cầm tay nàng, ghé lỗ tai nói:“Tiểu cầu vồng tính tình rất thẳng, đó là hậu quả của việc quá xúc động. Ngươi có nghĩ là cho tiểu nha đầu làm người bên cạnh hầu hạ?”
Tô Mạt cắn môi, nhẹ nhàng nói:“Nàng là người có gia đình đàng hoàng, làm sao cho làm nha đầu của chúng ta được.”
Tĩnh thiếu gia không nói, xem ra Tiểu Mạt Lị cũng có lúc hành động theo cảm tính, đi theo hắn, người có gia đình đàng hoàng cũng là quá thoải mái.
Hắn tiếp nhận một bao lan hương, cẩn thận treo trên váy của Tô Mạt, nhìn nhìn, cười nói:“Nhìn đẹp lắm.”
Sau đó lôi kéo nàng tiếp tục đi.
Thủy Muội ngây dại, nhìn tiền trong tay, liền đuổi theo, nhưng bọn họ một lúc đã không thấy tăm hơi.
Thủy Muội đành lấy một nửa bạc đưa lão bà bà, lão bà bà nói:“Đó là người hảo tâm đưa cho ngươi. Ngươi cất giấu đi. Đừng cho a biết.”
Thủy Muội cắn răng, nếu có bạc, mình có thể rời nơi này, đi đến nhà bà ngoại, như vậy về sau có thể an lành.
Nhà bà ngoại theo đường thủy đi về hướng bắc, năm ngày năm đêm là tới.
Nàng vẫn là đưa cho lão bà bà hai khối, sau đó cùng nhau tiếp tục bán hoa.
Tô Mạt bị Tĩnh thiếu gia lôi kéo, tránh ở một bên quán trà từ phía sau nhìn nàng, nàng nói:“Tìm tiểu cầu vồng, chúng ta đi theo các nàng.”
Tĩnh thiếu gia đưa cho tôi tớ một ánh mắt sai khiến,“Đi.”
Người nọ nhận mệnh lập tức đi tìm Hồ Tú Hồng, lúc nàng chạy đi, sớm đã có mấy người âm thầm đi theo, tự nhiên sẽ không tùy ý để nàng chạy trốn, vạn nhất bị bọn buôn người bắt cóc, thật phiền toái.
Tĩnh thiếu gia lôi kéo tay Tô Mạt, nàng đi đứng ngắn nhỏ, có lúc theo không kịp, hắn cười cười, xoay người đem nàng ôm vào trong ngực, nói đùa giỡn với nàng:“Tiểu nương tử của ta, ôm đi.”
Tô Mạt trừng mắt nhìn hắn liếc một cái,“Ta muốn cõng.”
Hắn liền đem nàng đưa trên lưng, Tô Mạt tay nhỏ bé ôm lấy gáy hắn, cười hắc hắc,“Tĩnh Ác Ma, ngươi chưa từng nghe qua Trư Bát Giới cõng tiểu nương tử sao?”