Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không đợi mọi người hỏi, hắn cười nói:“ Tính tình Hinh Nhi, thích làm ầm ĩ. Không có gì, cái trán đụng ở trên giường, chỉ bị thương ngoài da, không có trở ngại.”
Tô Mạt bĩu môi, nàng đã sớm biết chút quan tâm cũng không còn.
Nàng ăn uống no đủ, cảm thấy khó chịu, ách xì 1 cái, ngủ ngay trong lòng Tô Việt.
Tĩnh thiếu gia nhìn nàng một cái, định đi ôm nàng vào trong phòng ngủ, Tô Nhân Vũ đã muốn đứng lên, thật cẩn thận nói:“Đem nàng cho ta, ta đưa nàng đi nghỉ ngơi.”
Tô Mạt nhìn phụ thân trong mắt khát vọng quang mang, trong lòng thở dài, hắn là người cực kỳ thông minh, không cần ai nói, trong lòng cũng biết sao lại như thế.
Đem Tô Mạt nhẹ nhàng mà giao cho Tô Nhân Vũ, hắn quay đầu hướng Tĩnh thiếu gia cười cười,“Tĩnh thiếu gia cùng Dư muội muội đồng hành đã lâu? Dọc theo đường đi có nàng làm bạn, tuyệt đối sẽ không tịch mịch.”
Tiểu nha đầu này, chỉ cần nhìn, cũng sẽ làm người ta cảm thấy thỏa mãn.
Nàng trừng mắt ngập nước, vẻ mặt khát vọng nhìn ngươi, cho ngươi cảm thấy nàng thật cần ngươi, ngươi rất tuyệt, nàng thật thích ngươi.
Cái loại hồn nhiên này, làm người ta có cảm giác rất ấm áp.
Tĩnh thiếu gia nhìn hắn lập tức cảm nhận được tiểu nha đầu tốt, nhất thời trong lòng ích kỉ, rất muốn đem nàng giấu đi, không cho người khác thân cận.
Tô Nhân Vũ ôm Tô Mạt trở về thư phòng mình, mấy ngày nay hắn đều là ở trong thư phòng nghỉ tạm.
Thư phòng của hắn thực rộng mở, trừ giường lớn, chính là án thư, bàn cờ, bàn trà.
Hắn ôm nàng ngồi ở trên giường, xem nàng ngủ, lại ngắm hàng lông mi cong cong.
Hắn đột nhiên có một cảm giác giải thoát, thì ra là thế cảm giác thoải mái.
Thật giống như linh hồn ở chỗ sâu buông xuống một gánh nặng.
Nàng là nữ nhi của doanh nhi, cho nên cho dù lúc hắn không biết, cũng sẽ bị nàng hấp dẫn, không tự chủ được đối với nàng tốt, thậm chí ở sâu trong lòng, không dám tìm tòi nghiên cứu gì, thì phải là tứ nha đầu so với tam nha đầu hoàn hảo hơn, làm cho hắn nhịn không được nghĩ sẽ thương nàng, đợi một thời gian, tứ nha đầu sẽ trở thành quả tim trên người hắn, mà không phải tam nha đầu......
Loại ý tưởng này, từ trước hắn không dám tìm tòi nghiên cứu, mỗi một ý nghĩ, hắn đều cảm thấy thật xin lỗi doanh nhi, tâm như là bị đè nén, áy náy vô cùng.