Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giống như có chút không quen, nụ cười của hắn có cảm giác không giống đúng bản chất.
Cũng vài năm rồi, đây là lần đầu hắn tiếp cận một người gần đến vậy, cũng không có cảm giác bài xích.
Thậm chí có chút thích thú.
Nhìn thấy cái miệng nhỏ của tiểu nha đầu này cong lên, giống như cánh hoa hồng mỹ lệ mềm mại, tỏa sáng dưới ánh nắng ngọt ngào.
Hắn đột ngột rất hiếu kì, có thể hay không nó khác với của mình, có phải hay không thật giống mùi vị cánh hoa mềm mại tươi ngọt?
Hắn quá cô độc, tuy hàng ngày che giấu rất kĩ, rất kiên cường, quen với sự lạnh lùng băng giá, nhưng giây phút này, áp lên thân thể mềm mại nhỏ bé này, hắn bỗng nhiên có một loại xúc động thôi thúc.
Ngay sau đó hắn bỗng hành động….
Tô Mạt mở to mắt, “oanh” một tiếng như bị sét đánh.
Hắn hôn nàng?
Đáng ghét! hắn không lẽ mắc chứng luyến đồng*? Quá ghê tởm đi!!!
*( thích trẻ nhỏ chưa tới tuổi vị thành niên)
Tuy rằng hắn rất tuấn mỹ, nhưng không có nghĩa là nàng còn nhỏ như vậy cũng muốn ăn nàng!
Nàng không thèm nghĩ, “ bốp” một tiếng tát cho hắn một cái.
Nàng dùng sức quá mạnh, tay cũng đau rát.
Thiếu niên đó bị nàng đánh tỉnh lại, đôi mắt trong nháy mắt đã âm lãnh trở lại, lạnh lùng khóa chặt nàng, tay phải bóp cái cổ mảnh khảnh của nàng, trên mặt không có biêu tình nói: " Xin lỗi, ta phải giết ngươi."
Giết người mà cũng tao nhã như vậy, lễ độ như vậy, Tô Mạt rất muốn vỗ tay khen ngợi.
“Tại sao?” nàng hỏi.
Đôi lông mi cong vút tuyệt đẹp của thiếu niên đó chớp động, giống như cánh bướm chao lượn, nhấp nháy, chính là một nam hài tử tuyệt đẹp vô song.
Nhưng tại sao hắn lại nhẫn tâm như vậy?
Vậy mà muốn giết nàng?
Bạc môi của hắn nhếch lên, tạo ra một độ cong rất tàn ác “ Tại đây, ai nhìn thấy ta đều phải chết.”
Tô Mạt lập tức nhắm mắt lại: " Ta không nhìn thấy ngươi, ta đang nằm mơ thôi. Ngươi đừng giết ta. Ta không muốn chết. Bọn họ đều bắt nạt ta, ta nếu như chết rồi, không phải là chết uổng sao."
Không biết có phải đã đụng chạm đến tận sâu trong lòng hắn không nữa, ánh mắt có chút hoảng hốt, tuy rằng ánh sáng lờ mờ, nhưng vẻ đẹp của hắn lại từ trong da thịt phát ra, từ nội tâm tỏa ra, ngân quang xinh đẹp bắn ra tứ phía.