Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Kỳ Quan Duệ ngẩn ra, theo phản xạ nói: "Còn năm ngày nữa! " Sau đó hắn tỉnh lại bỗng nhiên trầm thấp nở nụ cười.
Cố Bạch mặt không đổi sắc.
Cười cái quần què, đồ đại biến thái!
Kỳ Quan Duệ ôn nhu vuốt ve cổ Cố Bạch, ngón tay cũng không dùng sức: “Ca ca muốn nói với em, là chuyện này?”
Cố Bạch nói: “Thả anh đứng dậy tắm rửa.
”
Ngoại trừ chuyện này lão tử còn có thể nói cái mọe gì? Nói ngươi có nghe không? Không nghe thì câm miệng!
Kỳ Quan Duệ nghe chữ “thả” này, khí tràng trên người mới bình thản một chút: “Em còn tưởng ca ca không thèm để ý, xem ra… Được rồi, em ôm ca ca đi tắm, nhưng cấm võ huyền thiết không thể tháo xuổng.
” Hắn nói xong, thân mật dùng cằm cọ cọ đầu Cố Bạch, “Ca ca sẽ chạy trốn, nhưng em luyến tiếc.
”
Cố Bạch lại đảo mắt xem thường.
Lão tử cúc hoa cũng đã bị bạo rồi, chạy hay không có quái gì khác biệt hả? Vừa rồi chạy trốn thất bại cúc hoa đã tàn, sau này nếu còn chạy nữa, chỉ sợ mạng nhỏ liền đi tong nha!
Tuy rằng không biết chủng mã biến thái thế quái nào lại đột nhiên thành gay, nhưng chỉ cần biến thái còn hứng thú, cho dù y có đi bán muối đi nữa thì với tính cách biến thái này của hắn, mấy chuyện như xxx thi (1) cũng hoàn toàn có khả năng xảy ra a a a! Y vẫn nên thành thành thật thật mà sống tiếp đi!
(1) Ái tử thi (necrophilla): Đại loại là "làm" với xác của Cố Bạch = )
Về phần bị bạo cúc… y tin tưởng đây vẫn là thế giới chủng mã, chờ biến thái gặp được càng nhiều em gái, điện nước đầy đủ luôn luôn có thể cứu vớt y!
Kỳ Quan Duệ nói được thì làm được, hắn đối với Cố Bạch tựa hồ luôn kiên nhẫn như vậy.
Cố Bạch bị làm ba ngày ba đêm, cho dù thân mình có cường hãn như thế nào, cũng phải bủn rủn vô lực.
Kỳ Quan Duệ ôm y vào trong ngực, cẩn thận gảy vài cái lên bốn sợi xích, chỉ nghe vài tiếng “răng rắc” giòn vang, xiềng xích cư nhiên đứt ra.
Cổ tay cổ chân Cố Bạch hiện giờ vẫn bị khóa xích bao lấy, nhưng khóa xích này chỉ dài hơn một tấc một chút, thoạt nhìn cũng không giống đang trói buộc y, trái lại giống như trang sức, toát ra một vẻ tao nhã cổ kính.
Khí lực Kỳ Quan Duệ rất lớn, hắn để hai tay Cố Bạch vòng qua cổ mình, rồi nâng đầu gối y lên, ôm lấy toàn bộ thân mình y.
Cố Bạch đen mặt.
Mẹ nó, ôm kiểu công chúa! Làm cái tư thế gì ra dáng nam nhi cái coi!
Càng · khó · chịu · hơn · là…
Tiếng nước phát ra khi thứ đồ chơi kia trượt ra khỏi thân thể y coi như không tính, thế nhưng mặt sau còn chảy ra thứ gì đó ướt sũng dinh dính nữa a a a a a!
Quả thực không thể nhẫn!
Cố Bạch hít sâu, không thể nhẫn… Nhưng vẫn phải nhịn.
Suy nghĩ một chút xem, biến thái kia dù sao cũng không chơi kiểu vừa đi vừa sáp y, cũng không chơi tư thế gì quá khó khăn, y cũng nên cảm thấy may mắn… May mắn cái quần què!
Nhưng làm thành chủ cao quý lãnh diễm, Cố Bạch theo thói quen bảo trì hình tượng không mở miệng.
Y chỉ đen mặt mặc cho Kỳ Quan Duệ ôm mình đi sang phòng bên cạnh, lại đen mặt mặc cho Kỳ Quan Duệ đặt mình vào trong một hồ nước.
Nước trong hồ hình như được dẫn từ suối nước nóng, hơi nước bốc lên, nhất thời khiến mỗi lỗ chân lông của y đều thư giãn mở ra, khí nóng vờn quanh, khiến y cảm thấy vô cùng hưởng thụ.
Nhưng khổ bức một chút chính là, Kỳ Quan Duệ cũng đi xuống.
Đi xuống còn chưa chưa tính, hắn còn làm càn ôm y ngồi trong lòng!
Cố Bạch mặt than, cảm thấy công phu giữ hình tượng của mình lại vừa đột phá thêm một tầng.
Y cầm gáo gỗ bên cạnh, múc nước muốn xối lên người mình, làm suốt mấy ngày nay trên người từ đầu đến chân đều phải rửa, nhanh chóng tắm sạch sẽ mới là vương đạo.
Đầy người đều mang hương vị của một người khác, cảm thấy giống như bị người khác đánh dấu chủ quyền.
Biến thái kia tuyệt đối là cố ý! Tâm tính có cần vặn vẹo như vậy không! Hành vi có cần dã thú như vậy không!
Nhưng tay Cố Bạch bị Kỳ Quan Duệ đè xuống.
Hắn nhẹ giọng cười cười, lại khẽ liếm một đường trên đầu vai Cố Bạch, nói: “Ca ca, anh nhìn lên phía trước đi.
”
Cố Bạch nghe lời ngẩng lên nhìn.
Đó là một tấm gương cực lớn.
Trong gương, hai người xích lõa đang ôm nhau, quả thực chính là hai nam nhân vừa phẳng vừa có trứng vừa có xx, đáng sợ nhất chính là người ở phía trước ngoại trừ khuôn mặt trắng bệch đến kinh người, toàn thân đều không lộ ra chút màu da nào! Từ cổ trở xuống mỗi phân mỗi tấc đều phủ đầy hồng ngân tử ngân ứ ngân, không che giấu mà bại lộ hết ra ngoài!
…Được rồi, trừ cánh tay và cẳng chân.
Ngay cả trên đùi trong trong ngoài ngoài từ trên xuống dưới cũng đầy dấu vết!
Cố Bạch cố gắng điều hòa hơi thở…
Quả nhiên biến thái kia là cố ý!
Ngón tay Kỳ Quan Duệ di chuyển trên người Cố Bạch, trong mắt tràn đầy si mê, nước ấm trong hồ được hắn từng gáo từng gáo đổ xuống trên người Cố Bạch, tỉ mỉ chăm sóc, lại thỉnh thoảng dùng đầu ngón tay cẩn thận vuốt ve, giống như đang thưởng thức bảo vật vô giá, yêu thích không buông tay, âu yếm như thế nào cũng không đủ.
Một lát sau, ngón tay của hắn chậm rãi trượt xuống, hướng đến nơi bí ẩn nhất phía sau Cố Bạch, trực tiếp thâm nhập.
Thân thể Cố Bạch cứng đờ.
Mẹ nó ngươi còn muốn? Ngươi không sợ tinh tẫn nhân vong à!
Y cảm giác ngón tay đâm chọc trong thân thể mình, sau đó rất nhanh lại thêm một ngón, khiến thân thể y dần dần lại có chút phiếm đỏ.
Kỳ Quan Duệ ở phía sau thấp giọng cười: “Ca ca động tình sao…”
Cố Bạch 囧.
Cho dù ai bị lăn qua lăn lại mấy ngày cũng thành thói quen thôi, anh đây chẳng lẽ không phải do ngươi làm hại sao đồ biến thái!
Kỳ Quan Duệ tựa hồ nhận thấy được tâm tình Cố Bạch, cười càng vui vẻ: “Tuy em thực thích ca ca như vậy… Nhưng hiện tại, em tạm thời tha cho ca ca.
”
Hắn nói xong, hai ngón tay hơi hơi tách ra, chất lỏng bên trong chậm rãi dẫn ra, trong hồ hiện ra chút trăng trắng.
Cố Bạch run lên, thực mất mặt mà.
…Biến thái kia chắc chắn không biết chữ mất mặt viết như thế nào rồi –
Mẹ nó thật sự là “Da mặt dày, đạn bắn không thủng”, ngươi dẫn thứ bên trong ra là được rồi, ở dưới dẫn ở trên thổi khí bên tai là muốn nháo kiểu gì! Không bị hôi miệng thì rất giỏi sao!
Đến khi chất lỏng trong cơ thể Cố Bạch đều bị dẫn ra hết, ngón tay Kỳ Quan Duệ tựa hồ vẫn lưu luyến không rời xoay tới xoay lui bên trong, rồi mới rút ra.
Sau đó hắn động thân, lần thứ hai chôn nhập vật cứng của mình vào trong đó.
Cố Bạch ngưng nghẹn không còn gì để nói.
Nếu còn muốn đến, ngươi vừa rồi còn làm chuyện thừa thãi làm cái quái gì? Vừa rồi mới nói “tha cho ca ca” gì gì đó theo tinh trùng trôi mất luôn rồi sao!
Kỳ Quan Duệ thỏa mãn rên một tiếng, lại ôn nhu mỉm cười: “Em nói chuyện giữ lời, chỉ là làm như vậy thoải mái hơn một chút.
”
Nói xong, hắn quả nhiên không hề động.
Cố Bạch thật muốn đập đầu vào gối!
Mạch não của biến thái, người thường không thể hiểu, y nên biết trước mới phải.
Sau đó Cố Bạch trong tư thế như vậy được Kỳ Quan Duệ xoa nắn tắm rửa xong, trên tinh thần đã vô cùng mỏi mệt, trên tâm lý cũng đã nghiêm trọng đả kích.
Lão tử thật sự không nói quá oa oa…
Tắm rửa xong, hai người trở lại trên giường.
Cố Bạch nhìn chăn nệm sạch sẽ, ánh mắt thật rối rắm.
Chăn nệm lúc trước bị x ngày x đêm loang lổ vệt trắng nhăn nheo đến không còn bộ dáng, đúng là phải thay càng sớm càng tốt, nhưng Kỳ Quan Duệ không làm… chắc chắn là người khác làm?
Y đè nén cảm xúc mênh mông, yên lặng cắn răng.
Biến thái nhà ngươi! Mấy thứ đáng xấu hổ kia có thể tùy tiện cho người khác nhìn sao! Biết ngươi đồ chủng mã trời sinh không biết tiết tháo mặt mũi viết như thế nào, nhưng ngươi cũng phải cho lão tử chút mặt mũi chứ!
Kỳ Quan Duệ hoàn toàn không biết Cố Bạch đang gào thét trong lòng, hắn một bên gặm cắn đầu vai Cố Bạch, một bên hàm hồ nói: “Em biết ca ca thích sạch sẽ, bây giờ đã sạch sẽ rồi nha, ca ca có thích không?”
Cố Bạch thống khổ xoay mặt.
Lão tử không thích!
Kỳ Quan Duệ tựa hồ cũng không muốn nghe Cố Bạch trả lời, hắn gặm một lúc xong, ôm chặt lấy Cố Bạch, nhẹ giọng thở dài: “Em đối đãi với ca ca như vậy, cũng không thể nhìn thấy vẻ mặt nào khác của ca ca… Thật sự khiến em khổ sở.
”
…Không, lão tử cảm thấy mình còn khổ hơn ngươi.
“Ca ca lúc nào cũng như vậy, nhìn người trong thiên hạ như cặn bã, em có cố gắng như thế nào, cũng không thể đến gần…”
Lão tử cảm thấy ngươi đến gần lão tử đến không thể gần hơn nữa rồi!
“Ca ca một chút cũng không quan tâm em… Cho dù em làm như thế nào, ca ca cũng không quan tâm…”
Không quan tâm cái quần què! Cho dù là Cố Sơn hay là nhân vật chính biến thái, lão tử đều đối ngươi vô cùng tốt không phải à!
“Hầy…”
Hầy cái quần què! Nghỉ chơi, đi ngủ!
Sau đó, Kỳ Quan Duệ ôm Cố Bạch càng chặt hơn nữa, cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Cố Bạch không thể giãy dụa, đành để hắn ôm, cũng ngủ mất.
Ngủ một giấc, thẳng đến khi mặt trời lên cao, mới tỉnh lại.
Hiện tại cách lúc khai giảng còn hai ngày.
Nếu tranh thủ thời gian chạy đi, hẳn là có thể tới thư viện trước khi đóng cửa.
Cố Bạch đi ra khỏi khách điếm xa hoa kia, ngẩng mặt lên, trong lòng tràn ngập cảm thán.
Lão tử rốt cuộc lần thứ hai cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp bên ngoài, thật tốt.
Phía sau y, một thanh niên cao ráo tuấn mỹ mỉm cười đứng đó, mặt mày thư hoãn, khí chất như gió xuân, khiến người thoải mái ấm áp.
Cố Bạch không quay đầu nhìn tên mặt người dạ thú kia, nâng chân lên, đi về phía trước.
Kỳ Quan Duệ nhanh chóng đuổi kịp, đi bên phải Cố Bạch.
Thần sắc người kia thật thân thiết: “Ca ca, có gì không thoải mái sao?”
Cố Bạch muốn “ha ha” cười vào mặt hắn hai tiếng.
Y run run tay, xiềng xích tinh tế bao lấy cổ tay rủ xuống giấu trong tay áo, vẫn như cũ khiến võ khí trong đan điền y không thể vận chuyển.
Ngươi còn muốn giả nhân giả nghĩa à, nếu thực sự lo lắng cho lão tử thì mau tháo thứ này xuống cho lão tử đi! Lão tử cam đoan trong một giây toàn thân liền thoải mái!
Kỳ Quan Duệ cươi cươi, ôm lấy bả vai Cố Bạch: “Là lỗi của em, để em đỡ ca ca.
”
Cố Bạch cứng người.
Đồ biến thái nhà ngươi lại tự quyết tự làm rồi! Còn có đỡ và ôm là từ đồng nghĩa sao? Về nhà chép phạt từ điển tiếng Hán một lần cho lão tử!
Kỳ Quan Duệ nhìn khuôn mặt nghiêng lạnh như băng của Cố Bạch, bỗng nhiên có chút hậm hực.
Sau đó hắn liền thuận theo tâm ý, kéo mặt Cố Bạch qua.
Cố Bạch: “?”
Kỳ Quan Duệ nhìn mắt Cố Bạch, vẫn lạnh nhạt, đen thuần, thậm chí là sạch sẽ — — nhưng lại quá sạch sẽ, đến mức không một bóng người phản xạ.
Trong mắt Tử Xa Thư Bạch không có hắn… vẫn luôn không có hắn.
Nhận ra điều đó khiến trong lòng hắn càng ngày càng nôn nóng, càng ngày càng khó nhịn.
Kỳ Quan Duệ bỗng nhiên mở miệng: “Ca ca, em phải làm sao thì anh mới nhìn đến em?”
Cố Bạch chẳng hiểu gì cả.
Lão tử đang nhìn không phải là ngươi chẳng lẽ là quỷ hả?
Trong mắt Kỳ Quan Duệ cất giấu cuồng bạo sâu đậm, đồng tử vốn là màu đen, dần dần co rút lại, nổi lên một ít tơ máu, giống như muốn lập tức biến thành một đôi mắt rắn đỏ tươi — — hắn đang không khống chế được bản năng của chính mình mà muốn biến thành Thôn Thiên Huyền Mãng — —
Cố Bạch lập tức phát hiện, biết có chuyện không ổn.
Y theo phản xạ đưa tay, đặt lên đầu biến thái.
Khí thế của Kỳ Quan Duệ dừng lại: “…Ca ca?”
Cố Bạch thu tay: “Đi thôi.
”
Không cần trước bàn dân thiên hạ phát điên mà biến thân đâu, muốn bị bắt vào sở thú sao!
…Chờ chút, vậy chẳng lẽ mình cũng không muốn hắn bị bắt lại?
Khí tức của Kỳ Quan Duệ chợt bình tĩnh lại.
Cố Bạch: “…”
Sau khi bị bạo cúc x ngày, Cố Bạch tuyệt vọng nhận ra mình vẫn mềm lòng với biến thái….