Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng
  3. Chương 48: Tỉnh lại
Trước /192 Sau

Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Chương 48: Tỉnh lại

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Toàn thân á thú nóng lên thì sẽ chết đó.” Bởi vì chân bị thương, nên Kỳ ngủ không quá sâu, vừa nghe hai người nói chuyện y liền tỉnh lại, lo lắng nói. Hồi trước y từng thấy một á thú bị bệnh, sau một đêm cả người nóng bừng lên đã không còn thấy tỉnh lại nữa.

Có mấy thú nhân bị tiếng nói chuyện làm cho giật mình tỉnh giấc, liền tới vây quanh.

“Cho y uống nước đi.” Thấy môi Bách Nhĩ khô nứt, Tát đề nghị.

“Cho y uống máu thú đi, hồi trước Bách Nhĩ cứu Đằng cũng làm như vậy mà.” Là Mạc từng thấy Bách Nhĩ cứu Đằng, nói.

“Đúng, đúng, xoa ngực cho y nữa.”

“Hay là chúng ta đi nấu chút xương của đằng vân thú đi. Đáng tiếc là không có máu của tộc vu.”

Các thú nhân tranh nhau nói, đưa ra đủ loại chủ ý, hơn nữa mỗi chủ ý họ đều nghiêm túc thử một lần, ngoại trừ không có máu của tộc vu, ngay cả xương đằng vân thú họ cũng mạo hiểm ra động tìm kiếm, vì thế xém nữa Giác đã mất mạng. Bởi vậy có thể thấy được, một khi được các thú nhân chân chính chấp nhận, cũng sẽ nhận được sự hồi đáp không hề giữ lại chút gì của họ.

Mặc cho vài biện pháp kia là hữu dụng hay vô dụng, tóm lại Bách Nhĩ cũng bị bọn họ dày vò cho tỉnh lại.

“Da thú… thấm nước… lau…” Khi mấy cái đầu thú đan xen một hai cái đầu người với ánh mắt lo lắng lọt vào mắt y, đầu óc hỗn độn của Bách Nhĩ rốt cuộc xuất hiện tỉnh táo trong phút chốc, âm thanh khàn khàn nói ra vài từ, còn chưa dứt lời, lại mê man đi.

“Bách Nhĩ nói dùng da thú thấm nước rồi lau.” Cổ là người đầu tiên phản ứng lại, dừng một lát, nó chán nản bồi thêm một câu “Y lại ngủ rồi.”

“Dùng nước ấm hay nước lạnh?”

“Nóng như thế, dùng nước lạnh đi.”

“Lau ở đâu?”

“Bách Nhĩ chưa nói… Chỗ nào nóng thì lau chỗ đó đi…”

“Vậy lau tới bao giờ là được?”

“Cứ tiếp tục lau… Đút thêm cho y chút nước nữa…”

Trong lúc hỏi thăm cùng không xác định, các thú nhân luống cuống tay chân đổ nước trong túi da thú ra, dùng da thú nhúng vào, gần như lau hết da thịt bên ngoài của Bách Nhĩ. Bận rộn đến bình minh hôm sau, nhiệt độ cơ thể Bách Nhĩ rốt cuộc hạ xuống, cũng ngủ an ổn hơn, không khó chịu đến mức không thể chịu nổi như lúc trước, mà nói mê sảng không ngừng.

Các thú nhân đều mệt vô cùng, cũng lười tìm vị trí thích hợp, liền cứ như vậy nằm xung quanh Bách Nhĩ để nghỉ ngơi.

“Đồ, Bách Nhĩ sẽ khỏe lên phải không?” Trong mắt Tiểu Cổ giăng kín tơ máu, tràn đầy chờ mong, hỏi.

“Không biết.” Đồ vì vẫn nằm ở chỗ đó, chống đỡ cơ thể Bách Nhĩ, nên hơn nửa lớp lông cũng bị tay chân vụng về của các thú nhân làm ướt, hắn không thoải mái dịch chuyển cơ thể, sau đó quay đầu, há miệng ngậm áo da thú của Bách Nhĩ, kéo y dịch qua chỗ khô ráo.

“Bách Nhĩ sẽ không chết!” Cổ rất không hài lòng với câu trả lời của hắn, tựa như muốn mượn điều này để áp chế bất an trong lòng.

“Nhỏ giọng chút, ngươi muốn đánh thức mọi người sao?” Đồ bực mình trừng con sư tử con màu vàng này.

“Bách Nhĩ sẽ không chết.” Cổ nghe lời, đè thấp giọng xuống, nhưng vẫn cố chấp nhất định muốn đối phương đồng ý với mình.

“Hiện tại ngươi đã có thể tự đi săn, Bách Nhĩ chết hay không đối với ngươi chẳng còn ảnh hưởng gì nữa, y cũng chẳng phải a mạt hay bạn đời của ngươi.” Đồ hơi khó hiểu. Tuy bọn họ tận tâm tận lực với chiến hữu của mình, nhưng nếu thật sự không thể cứu sống, âu cũng là ý của thần thú, cũng sẽ không quá đau lòng, nên phản ứng của Cổ khiến hắn không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ.

“Dù thế nào đi nữa Bách Nhĩ cũng sẽ không chết.” Cổ mở to mắt trừng hắn, rồi liếm lên vết thương của Bách Nhĩ, sau đó nằm sấp xuống, mặc kệ hắn.

Đồ không hiểu sao mình lại bị trừng, cũng chẳng biết mình nói câu nào sai mà đắc tội với thằng nhóc đó, nhưng việc này cũng chẳng có gì tốt đẹp để so đo cả, vì thế hắn yên lặng dùng móng vuốt cào mấy cái lên mặt đất, sau đó đổi tư thế thoải mái, cũng nằm sấp xuống ngủ.

Lúc Bách Nhĩ tỉnh lại là giữa trưa, khi đó các thú nhân mệt nhọc một đêm vẫn đang ngủ say, chỉ có vài người thay phiên nhau phòng thủ là thức. Bởi vì nằm nghiêng sấp, nên mở mắt ra, đầu tiên y nhìn thấy là một màu tuyết trắng, *** thần hoảng hốt một lát mới nhận ra đây là lông của dã thú. Là của thú nhân chứ. Y nghĩ, trong lòng có chút ấm áp. Xảy ra chuyện gì y không nhớ rõ lắm, thế nhưng chuyện cơ thể lúc thì nóng như ở trong đống lửa, lúc lại lạnh như bị băng tuyết xâm nhập, y cũng không xa lạ, đó là ngoại thương quá nặng dẫn đến sốt cao. Phàm là bị ngoại thương, phần lớn đều sẽ xuất hiện tình trạng này, nếu có thể kịp thời hạ sốt, nói chung sẽ không sao, còn không, nhẹ thì sốt thành kẻ ngốc, nặng thì mất mạng cũng là chuyện thường tình. Y mơ hồ có thể nhớ một chút, tối qua hình như có không ít thú nhân vây quanh y, miệng y còn lưu lại mùi vị kỳ lạ, nhiệt độ cơ thể y có thể giảm xuống, có lẽ là công sức của bọn họ. Đặc biệt vừa mở mắt ra, liền thấy một thú nhân cho mình dựa vào, nói không cảm động thì chính là giả.

Trọng thương mất máu, cộng thêm một đêm sốt cao, hiện tại dù tỉnh lại, y cũng thấy hư thoát, nằm tại chỗ, hoàn toàn không muốn cử động, vì thế cứ giữ tư thế như vậy, im lặng vận chuyển công pháp. Trận chiến hôm qua, nội lực của y đã hao tổn đến mức dầu hết đèn tắt rồi, lại vì hôn mê mà không thể tu luyện kịp thời, nếu không tất nhiên công lực đã tăng mạnh rồi. Hiện tại mới luyện, hiệu quả chung quy sẽ giảm đi rất nhiều.

Khi kinh mạch khô kiệt dần dần được nội lực mới sinh rót thêm vào, cảm giác ấm áp cùng cơ thể suy yếu, miệng vết thương đau nhức hình thành đối lập rõ rệt, để con người mất tự chủ mà sa vào trong đó, quên hết mọi thứ xung quanh mình.

“Bách Nhĩ còn chưa tỉnh sao?” Không biết qua bao lâu, trong sơn động dần dần ồn ào lên, rồi có người hỏi.

Bách Nhĩ đang muốn thu công, liền cảm giác có cái gì chạm vào đầu y, dịu dàng, ấm áp, sau đó nghe thấy một giọng nói quen thuộc trả lời “Không nóng, các ngươi ai tới thay cho ta đi, ta muốn cử động.”

Chắc là bị mình đè tới tê rần rồi. Bách Nhĩ cảm thấy hơi buồn cười, lại hơi cảm động, y chậm rãi mở mắt ra, liền thấy Mạc đưa tay qua định chạm vào y, lại bị y đột nhiên mở mắt làm cho hoảng sợ, sau đó không che giấu nổi vui mừng.

“Bách Nhĩ tỉnh rồi… Bách Nhĩ tỉnh rồi!” Hắn lớn tiếng hô lên.

Các thú nhân nhanh chóng xúm lại, có hình thú, có hình người, ai ai cũng vui mừng vì Bách Nhĩ đã tỉnh. Ngay cả thú nhân Bách Nhĩ đang dựa vào cũng cử động cơ thể, tựa hồ muốn nâng người dậy, nhưng sau đó lại thôi, lúc thoáng quay đầu nhìn, Bách Nhĩ mới nhận ra đó là Đồ.

“Bách Nhĩ, ngươi sao rồi? Có thể cử động không?” Mạc khẩn trương hỏi, thật sự không thể trách hắn, bởi vì bọn họ chưa bao giờ thấy á thú bị thương nặng như vậy, nên cũng không biết sẽ có hậu quả gì nghiêm trọng không.

Nội công của Bách Nhĩ đã khôi phục một ít, nhưng suy yếu do mất máu cùng với ngoại thương nghiêm trọng không thể dùng nội công chữa trị, y vừa thử nâng người lên, lại vì dùng lực mà khẽ động vào miệng vết thương, khiến trước mắt y bỗng tối sầm đi, mà không thể không dừng lại, chờ đau đớn giảm bớt, y mới chậm rãi hít thở, sau đó chầm chậm ngồi dậy, nhìn về phía các thú nhân nhìn mình không dời kia.

“Không sao, đói quá không có sức, cho ta chút gì ăn đi… Đừng là thịt sống đấy.” Y nâng tay, khẽ lau mồ hôi trên trán, mỉm cười nói.

Các thú nhân vừa nghe, liền vội vàng xoay người đi tìm đồ ăn cho y, cũng không quan tâm thật sự không cần nhiều người như thế. Lúc này Đồ mới đứng dậy, trước tiên chống cái lưng to mà vặn mình, sau đó rũ lông, rồi mới quay mặt về phía Bách Nhĩ.

“Ngươi thật sự không sao?” Hắn nhìn gương mặt tái nhợt của Bách Nhĩ, cùng với đôi môi khô nứt, trong mắt tràn ngập hoài nghi cùng khó hiểu. Một á thú bị trọng thương như vậy sao có thể không có vấn đề gì? Sao y không khóc? Các á thú không phải đều rất thích khóc ư? Chẳng lẽ không hề đau?

“Ừ. Chỉ là mất máu hơi nhiều, nên không có sức lực thôi.” Bởi vì Tiểu Cổ lại liếm miệng vết thương cho y, lực chú ý của Bách Nhĩ bị phân tán, nên không có thấy được nghi hoặc trong mắt đối phương, y cũng vô tâm mà trả lời. Y đưa tay sờ đầu con sư tử con màu vàng “Đừng liếm nữa.” Nếu là động vật đơn thuần, bị liếm như thế y sẽ cảm thấy rất bình thường, thế nhưng đối phương còn là một con người, nên trong lòng y rất áy náy, mặc dù biết rõ thú nhân làm như vậy là để xử lý miệng vết thương và cầm máu.

“Mọi người nói liếm sẽ khỏe lên.” Cổ ngẩng đầu, đồng tử màu vàng đầy hồn nhiên.

“Không sao, không liếm cũng sẽ khỏe.” Bách Nhĩ không khỏi sờ tai tiểu thú nhân, trong lòng đột nhiên mềm đi rất nhiều, cảm giác nếu kiếp trước y có nhi tử, có lẽ cũng sẽ không vừa hiểu chuyện vừa không mất đi sự hồn nhiên như Tiểu Cổ đâu.

“Nhưng mà liếm sẽ mau khỏe hơn.” Cổ mở to mắt nhìn, nó rất thích Bách Nhĩ sờ tai nó, cảm giác rất thân thiết “Bách Nhĩ là á thú, không thể tự liếm, vẫn nên để ta liếm giúp ngươi đi.”

Bách Nhĩ đột nhiên cảm thấy khóe mắt cay cay, cúi đầu nhìn miệng vết thương, phát hiện không có chuyển biến xấu, liền biết được thú nhân liếm quả thật hữu dụng, thế nhưng để cho người khác, nhất là một tiểu thú nhân giúp y làm chuyện như vậy, dù sao y cũng không có cách nào tiếp thu nổi. Suy bụng ta ra bụng người, nếu là y, trừ phi bất đắc dĩ, chứ còn không tuyệt đối sẽ không tình nguyện dùng lưỡi vệ sinh miệng vết thương cho người ta.

“Ta hơi khát, ngươi lấy chút nước tới cho ta đi.” Biết các thú nhân đều là ruột thẳng tuột tới cùng, chuyện gì đã nhận định thì rất khó thay đổi, nếu cứ thảo luận tiếp cũng sẽ không có kết quả, nên y quyết định dời lực chú ý của tiểu thú nhân đi.

Cổ tựa hồ rất thích được Bách Nhĩ phân phó làm việc, nghe vậy nó lập tức nhảy dựng lên, chạy ra ngoài vài bước, mới nhớ nên hóa thành hình người.

Bách Nhĩ mỉm cười nhìn nó rời đi, lấy lại *** thần mới phát hiện Đồ vẫn còn đứng trước mặt mình, nghĩ tới vừa nãy hình như mình xem nhẹ hắn, trong lòng y không khỏi dâng lên một tia áy náy. Nói như thế nào người ta cũng làm đệm cho y cả một đêm, biểu hiện của y thế này không tránh khỏi quá thất lễ rồi.

“Ngươi… còn vấn đề gì?” Y chần chừ một lát, hỏi.

Đồ lắc đầu, chỉ là ánh mắt hắn lại không nói như vậy, bên trong tràn ngập ý tìm tòi nghiên cứu. Bách Nhĩ nhìn con thú màu trắng vừa giống sư tử vừa giống báo cách không quá xa này, nghĩ đến cảm giác mềm mại lúc nãy nằm lên, đột nhiên y cảm thấy hơi ngứa tay. Đáng tiếc đối phương không phải tiểu thú nhân như Cổ, hắn sẽ không chịu cho y tùy tiện sờ bậy đâu.

“Bách Nhĩ, nước đây.” Thời điểm một người một thú gần như không nói gì, Cổ đã cầm túi nước chạy về.

“Cảm ơn nhiều.” Bách Nhĩ đưa tay nhận lấy, nhưng không uống ngay, mà là rũ tay xuống mặt đất.

“Bách Nhĩ, ngươi không uống sao?” Cổ có chút khó hiểu, rõ ràng nói khát, hơn nữa môi cũng khô nứt, sao lại không vội uống? Nếu là nó, chắc đã tu ừng ực một hơi hết cả nửa túi rồi.

“Muốn uống chứ.” Bách Nhĩ thấp giọng cười nói, lại không nhúc nhích. Đương nhiên y muốn uống, chỉ là không có sức lực mà thôi. Thế nhưng khi đã tỉnh lại, chuyện uống nước y cũng không muốn nhờ người ta giúp, nên tính đợi sức lực tích đủ rồi mới uống.

Hai thú nhân lớn nhỏ nhìn nhau, hiển nhiên không hiểu sao miệng y bảo muốn uống, mà tay lại chẳng động đậy. Mãi tới khi Đồ thấy tay Bách Nhĩ run nhè nhẹ, mới chợt hiểu ra.

“Bách Nhĩ, là ngươi không cầm nổi túi nước.” Không quanh co lòng vòng, cũng không hiểu nghệ thuật nói chuyện là gì, hắn nói thẳng ra nguyên nhân.

“Bị ngươi nhìn ra rồi.” Bách Nhĩ cười khổ, y cũng coi như dần quen cách nói chuyện của các thú nhân rồi, nên cũng sẽ không bị những lời đó làm cho xấu hổ, chỉ là có chút bất đắc dĩ thôi.

Quảng cáo
Trước /192 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hướng Về Trái Tim

Copyright © 2022 - MTruyện.net