Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Emily Ton
Trên tầng cao nhất của toà nhà cao 10 tầng, một thiếu nữ tuyệt sắc đang đứng ở rào chắn bên cạnh. Một trận gió thổi qua, cả người có vẻ như lung lay sắp đổ. Trong tình huống như vậy, một người chỉ cần nhìn đến đều sẽ cảm thấy trong lòng run sợ. Tuy nhiên, khuôn mặt người thiếu nữ trông có vẻ đã tái nhợt, cả người lại không có vẻ khiếp sợ, ở trên mặt cô, không hề kinh hoảng hay thất thố, phảng phất như thể cô ấy đang đứng trên mặt đất bằng phẳng.
Đối diện với người thiếu nữ, có ba người. Đó là một cặp vợ chồng trung niên và một chàng trai trẻ tuổi. Nếu như nhìn kỹ, có thể nhận ra, ba người đứng bên cạnh này có khuôn mặt vài phần tương tự như thiếu nữ kia.
"Khuynh Nhan (倾颜), chúng ta cũng không muốn như vậy." Người phụ nữ trung niên nhìn người thiếu nữ đối diện, trên mặt mang theo vài phần áy náy, nhưng càng kiên định nhiều hơn, "Chỉ cần con nguyện ý đem《y kinh(医经)》mà ông nội lưu lại đưa ra đây, chúng ta vẫn luôn là người một nhà."
"Dung Khuynh Nhan, mày cũng không cần phải cố chấp như vậy." Người đàn ông trung niên còn lại trên mặt không có biểu tình gì, dường như không có một chút áy náy với tất cả những hành động mà bọn họ đang làm, "Mày bất quá chỉ là một đứa con gái, không có tương lai trong nhà này. Cuốn 《y kinh》 này chính là của gia đình họ Dung chúng ta, theo lý thì phải để tiểu Kiệt kế thừa nó."
Chàng trai trẻ tuổi không nói câu nào, chỉ yên lặng nhìn về phía thiếu nữ đối diện, đáy mắt mang theo một tia khinh thường.
Người thiếu nữ nhìn ba người đang đứng đối diện, chính là Dung Khuynh Nhan, không nhịn được nhếch khoé miệng cười châm chọc, "Người một nhà, tôi không biết rằng người một nhà sẽ buộc người thân của họ phải chết. Hôm nay thật đúng là để tôi được mở rộng tầm mắt a!"
Không sai, ba người đang đứng đối diện, chính là người nhà của cô.
Nghĩ đến hai chữ "người nhà" này, Dung Khuynh Nhan cảm thấy buồn cười.
Cho tới nay, cô đều không có quan hệ thân cận với người nhà. Hôm nay đột nhiên nhận được tin của mẹ cô điện báo, nói là hy vọng cô sẽ về nhà ăn cơm. Cô về, nhưng không hề nghĩ đến, toàn bộ bất quá chỉ là một cái bẫy. Thứ bọn họ muốn bất quá chính là 《y kinh》của ông nội lưu lại mà thôi. Đáng tiếc, bọn họ đã tính sai người.
"Mọi người không muốn làm con bị thương." Người đàn bà trung niên vội vàng mở miệng giải thích nói, "Chúng ta chỉ muốn cuốn 《y kinh》 mà thôi."
"Tốt, không cần phải nhiều lời vô nghĩa với chị ấy như vậy." Chàng trai trẻ tuổi, cũng chính là em trai của Dung Khuynh Nhan —— Dung Kiệt không kiên nhẫn mở miệng nói, "Dung Khuynh Nhan, hôm nay chị mà không đem 《y kinh》 giao ra đây, vậy đừng trách người em trai này không khách khí."
Chỉ cần nghĩ đến ông nội đã mất, trong lòng Dung Kiệt ngăn không được sự phẫn hận. Rõ ràng anh mới là trưởng tử đích tôn của dòng họ Dung gia. Nhưng ở trong mắt lão già kia, chỉ có Dung Khuynh Nhan mới là cháu gái. Dung Khuynh Nhan sở dĩ có thể trở thành bác sỹ nổi tiếng trên thế giới, còn không phải bởi vì lão già kia đem 《y kinh》 truyền cho cô.
"Không có 《y kinh》." Dung Khuynh Nhan lạnh giọng mở miệng nói, "Cho dù mọi người có tin hay không, 《y kinh》tổ truyền của Dung gia sớm đã bị thất lạc, ngay cả ông nội cũng chưa từng nhìn thấy nó."
Mặc kệ người đối diện có tin tưởng hay không, đây đúng là sự thật. Y thuật mà cô đang có là đã học được từ ông nội, cũng không phải từ cái gọi là 《y kinh》.
"Dung Khuynh Nhan, đã tới tình huống hiện tại này rồi, chị vẫn còn muốn mạnh miệng." Dung Kiệt giận dữ đỏ cả mắt, anh ta đột nhiên móc ra một khẩu súng ngắn, chĩa thẳng vào Dung Khuynh Nhan, "Em nói cho chị biết, hôm nay nếu như chị không đem 《y kinh》 giao ra đây, vậy không cần phải sống nữa."
"Tiểu Kiệt, con đang muốn làm gì?" Nhìn khẩu súng ngắn trong tay Dung Kiệt, người đàn bà trung niên có phần sợ hãi, "Chúng ta chỉ muốn 《y kinh》 mà thôi, Khuynh Nhan là chị của con."
"Mẹ, đừng động đậy." Dung Kiệt thậm chí cũng không liếc mắt nhìn mẹ một cái.
Người đàn bà trung niên còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị người đàn ông trung niên một bên ngăn lại, "Tốt, chuyện này hãy để tiểu Kiệt tự mình làm chủ đi!"
Tất nhiên, ông cũng đồng ý cách làm như vậy.
Người đàn bà trung niên ngậm miệng lại, cuối cùng vẫn không mở miệng thêm lần nào nữa.
Nhìn ba người gọi là "thân nhân" đứng đối diện với mình, đáy mắt của Dung Khuynh Nhan hiện lên một tia bi ai. Không nghĩ rằng cả đời nàng khôn khéo, cuối cùng lại rơi vào nông nỗi. Nếu như là thời điểm bình thường, cô khẳng định mình có thể rời đi dễ như trở bàn tay, chỉ là hiện tại cô đã bị hạ thuốc, cả người đều không có chút sức lực nào, chỉ sợ hôm nay giống như là ngày cuối cùng của cuộc đời cô.
"Dung Khuynh Nhan, chị hãy suy nghĩ cho kỹ." Dung Kiệt cười lạnh mở miệng nói, "Nếu không còn sống nữa, thì chị thật sự là cái gì cũng đều không có. Dù sao 《y kinh》 kia ở chỗ chị đã lâu như vậy, chị cũng nên thuộc làu rồi. Cho dù thật sự giao ra đây, đối với chị mà nói, cũng không có bất cứ tổn thất gì, không phải hay sao?"
Ngoài miệng tuy rằng là nói như vậy, nhưng trong lòng anh ta căn bản là không hề có ý để Dung Khuynh Nhan rời đi. Một ngọn núi không thể có hai con hổ, sau khi lấy được 《y kinh》, anh ta sẽ không thể để Dung Khuynh Nhan tiếp tục sống ở trên thế giới này. Nếu không, cho dù anh ta có lấy được, cũng không có khả năng để trở thành một bác sỹ nổi tiếng.
"Không có chính là không có." Nghe lời nói của Dung Khuynh Nhan, đáy mắt của Dung Kiệt chợt lóe lên ý định giết người.
Đừng nói trên tay cô không có cái gì, cho dù thật sự là có. Cô cũng sẽ không giao ra.
"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt," Dung Kiệt lạnh nhạt nhìn người đối diện, "Một khi đã như vậy, thì đừng trách em không khách khí."
Nói xong, Dung Kiệt không chút do dự bấm cò súng.
"Bang ——" một âm thanh vang lên, viên đạn bay nhanh hướng tới Dung Khuynh Nhan.
Dung Khuynh Nhan theo bản năng muốn tránh né. Nhưng, đúng vào lúc này cô lại đang đứng cạnh rìa của tầng cao nhất, bất chợt loé lên, cô trực tiếp rơi xuống từ trên tầng cao nhất của toà nhà.
Cuối cùng, cô nhìn thấy vẻ đắc ý trên khuôn mặt Dung Kiệt, còn có đối với những người gọi là cha mẹ kia, trên mặt tuy rằng mang theo một tia áy náy, nhưng chung quy cũng không hề ngăn cản.
Ha ha, bọn họ cho rằng nếu cô đã chết, bọn họ sẽ có được tất cả mọi thứ hay sao? Mặc kệ cái gì gọi là 《y kinh》, hay là tài sản cô tích lũy khi còn sống, những người này đều sẽ không nhận được một đồng nào.
Vào thời điểm này, cô cũng không hề chú ý tới, vòng ngọc vẫn luôn mang ở trên tay, bỗng nhiên phát ra một ánh sáng mỏng manh.