Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Lâm quản gia đang muốn uy hiếp ta sao?" Mộ Dung Khuynh Nhan nhìn về phía Lâm Quang Hùng, không có một tia lùi bước, "Chỉ tiếc, Lâm quản gia đã quên mất một chuyện rất quan trọng ——"
Nhìn bộ dáng Mộ Dung Khuynh Nhan bình tĩnh như một cơn gió, trong lòng Lâm Quang Hùng có một loại cảm giác rất quái dị. Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy, dường như toàn bộ sự tình đang phát triển giống như đều được nắm giữ ở trong tay Mộ Dung Khuynh Nhan. Không thể không nói, Mộ Dung Khuynh Nhan hôm nay cho hắn cảm giác thật sự rất là quỷ dị.
Tuy rằng Mộ Dung Khuynh Nhan là đại tiểu thư gia tộc Mộ Dung, nhưng ở bên trong gia tộc Mộ Dung căn bản không có một chút địa vị nào. Cho tới nay, Mộ Dung Khuynh Nhan đều luôn luôn cúi thấp đầu.
Hôm nay Mộ Dung Khuynh Nhan không những đã đả thương Vi Vi, còn không có một chút sợ hãi, thậm chí còn đứng nơi này bình tĩnh mà nói chuyện với hắn. Hơn nữa, hắn nhìn ra được, Mộ Dung Khuynh Nhan căn bản không hề sợ hãi sự uy hiếp của hắn.
"Ý của đại tiểu thư là ——" Lâm Quang Hùng thu hẹp mắt lại, đáy mắt tất cả đều là kinh nghi bất định.
"Ý của ta rất đơn giản." Mộ Dung Khuynh Nhan nhìn về phía Lâm Quang Hùng, khóe miệng gợi lên một nụ cười châm chọc, "Không cần phải hỏi, ta đã biết trong lòng Lâm quản gia đang suy nghĩ gì, còn không phải là đang nghĩ, ta bất quá chỉ là một phế vật, không có chút địa vị nào ở trong gia tộc này. Cho nên, mặc kệ ngươi đối xử với ta như thế nào, gia chủ cũng sẽ không để ý đến sao?"
Nhìn trên mặt Lâm Quang Hùng không cho là đúng, tươi cười trên mặt Mộ Dung Khuynh Nhan càng thêm sâu, "Nhưng, Lâm quản gia, cho dù ta là một phế vật, ta cũng là phế vật của họ Mộ Dung. Mà ngươi cho dù có lợi hại, cũng vẫn là họ Lâm."
"Gia chủ có thể không quan tâm đến ta, nhưng sẽ không cách nào không quan tâm đến thanh danh của Mộ Dung gia. Ngay cả khi ta không có một chút giá trị lợi dụng nào, cũng là tiểu thư Mộ Dung gia. Ngươi nói xem, nếu như tin tức tiểu thư con vợ cả của gia tộc Mộ Dung bởi vì không thể nào tu luyện, vẫn luôn bị hạ nhân trong gia tộc Mộ Dung ức hiếp truyền đi ra ngoài, gia chủ sẽ bỏ mặc, hay là sẽ giận tím mặt đây?"
Giọng điệu của Mộ Dung Khuynh Nhan rất buồn tẻ, giống như là đang nói ra một sự thật đơn giản. Mà thật sự đây cũng là một sự thật, cho dù Mộ Dung Hùng không quan tâm đến một đứa cháu gái như nàng, nhưng lại cực kỳ coi trọng danh dự của gia tộc Mộ Dung.
Tuy rằng nàng không có địa vị gì trong gia tộc và trong lòng tất cả mọi người đều biết rất rõ ràng. Nhưng, có một số việc, một khi đặt xuống mặt bàn và trên mặt bàn bị người sôi nổi thượng nghị luận lại là một chuyện khác.
Lâm Quang Hùng hiển nhiên cũng rất minh bạch sự thật này, trong ánh mắt khi hắn nhìn về phía Mộ Dung Khuynh Nhan tràn ngập nguy hiểm, "Đại tiểu thư đang muốn uy hiếp lão phu sao? Ngay cả khi đại tiểu thư nói ra bên ngoài, cũng sẽ không mấy người tin tưởng. Hơn nữa, đại tiểu thư thật sự cảm thấy bản thân mình có biện pháp nói ra hay sao?"
Lâm Quang Hùng lúc vừa rồi chỉ là muốn uy hiếp Mộ Dung Khuynh Nhan mà thôi, hiện tại hắn lại có một cảm giác sát ý mơ hồ. Hắn đang cân nhắc, nếu như lúc này giải quyết Mộ Dung Khuynh Nhan, có phải là tốt hơn hay không?
"Nếu ta nói ra ngoài, có người tin tưởng hay không, điều này không quan trọng." Sát ý rõ ràng như vậy, Mộ Dung Khuynh Nhan tự nhiên là cảm nhận được, nhưng nàng cũng không quan tâm một chút nào, "Lâm quản gia, ta biết trong lòng ngươi đang suy nghĩ gì, nhưng ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn không nên hành động thiếu suy nghĩ."
"Hừ, Mộ Dung Khuynh Nhan, ngươi hiện tại đã biết sợ đi!" Vừa nghe lời Mộ Dung Khuynh Nhan nói, Lâm Vi Vi nghĩ rằng đối phương bởi vì hiện tại đang ở vào thế yếu, "Ta nói cho ngươi biết, hiện tại ngươi muốn cầu xin tha thứ cũng đã chậm rồi. Ngươi cho rằng chính mình là ai! Thậm chí nếu ngươi biết mất tại đây bên trong gia tộc Mộ Dung, cũng sẽ không có người nào để ý."