Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi Mục Sa Tu Hạ quay trở về tẩm cung thì phát hiện ra trên giường trống không, nhất thời vô cớ nổi cơn thịnh nô, nữ nhân đáng chết này, không chịu ngoan ngoãn ở trong tẩm cung cho hắn mà lại chạy đến nơi nào rồi? Hắn vốn muốn quay về giáo huấn nàng một phen, vừa nãy ở yến tiệc nàng lại dám đẩy hắn cho nữ nhân khác, cho rằng hắn không biết trong lòng nàng đang toan tính điều gì sao? Giải quyết xong ả công chúa chết tiệt giả vờ thanh cao kia, lòng như lửa đốt vội vã trở về, thế mà rốt cuộc lại vứt cho hắn một mảnh giường trống trơn, đã có gan sắp đặt nữ nhân để hắn thị tẩm thì phải có bản lĩnh hứng chịu cơn thịnh nộ của hắn.
Tìm khắp các phòng mới tìm thấy nàng tại một căn phòng nhỏ trong gian của cung nữ. Hừm, ngủ say quá nhỉ! Mục Sa Tu Hạ phát hiện ra cánh tay đang ôm lấy Y Mã của Liên Kiều vô cùng chướng mắt, đôi tay này sao có thể ôm lấy ai khác ngoại trừ hắn? Nữ nhân cũng không được!
Gỡ những ngón tay đang ôm lấy Y Mã của nàng ra, hắn bế nàng lên, quay trở về tẩm cung.
Lúc Liên Kiều bị ném lên giường tỉnh lại, đôi mắt mơ màng ngái ngủ của nàng nhìn Mục Sa Tu Hạ đằng đằng nộ khí, hơi mất phương hướng.
"Ngươi sao đã quay về rồi?" Nàng cảm thấy hắn đáng ra vẫn phải đang ở chỗ của Vi Nhi công chúa mới đúng.
"Ngươi không muốn thấy ta quay về?" Hắn nhìn chằm chằm nàng với vẻ hung ác nham hiểm, giọng điệu lạnh lẽo.
Nàng vẫn còn vô cùng buồn ngủ: "Ngươi không thích nàng ta sao?" Haiz, buồn ngủ quá, hắn chẳng thể để nàng nghỉ ngơi được lấy một chút.
Nữ nhân này thực sự là đáng ghét đến cực điểm, Mục Sa Tu Hạ căm hận trừng mắt nhìn nàng, sau đó lại nghe thấy nàng tự lẩm bẩm với mình.
"Ngươi mau đi tìm nàng ta đi, ta buồn ngủ quá, chúc ngủ ngon!"
Hai mắt nheo lại để lộ ra tia nguy hiểm, buồn ngủ? Nàng ấy phải chịu sự trừng phạt thích đáng.
Cái tên Mục Sa Tu Hạ đáng chết này căn bản là một con ngựa giống mà! Liên Kiều ngồi trước bàn sửa sang trang điểm lại dung nhan, trong lòng tức tối thầm không ngừng chửi rủa hắn, nhớ lại đêm qua liền khiến nàng tức giận, vốn đang ngủ ngon lành, cứ tưởng rằng có Vi Nhi công chúa thì nàng đã có thể kê cao gối không phải lo lắng nữa rồi, ngờ đâu tên sắc lang kia lại có thể nửa đêm canh ba mò về, nhân lúc nàng đang ngủ đến mơ mơ màng màng mà ăn sạch sẽ, giày vò nàng suốt một đêm, mới ngủ không đến một canh giờ đã đi ra ngoài. Tên điên! Tuy thầm chửi rủa không ngừng, nhưng trong lòng lại vì sự xuất hiện đột nhiên của hắn đêm qua trào lên một cảm giác vui vẻ kì lạ không biết từ đâu mà ra.
Yếu ớt vỗ về lên những vết tích mới thêm trên cổ, lặng im không nói gì.
Trải qua đêm hôm trước, Y Mã lờ mờ có thể đoán ra bộ dạng thảm hại của chủ tử tại sao mà có, ánh mắt nhìn nàng mang theo chút ám muội.
"Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa ta khoét hai cái đèn pin của ngươi ra cho chó ăn bây giờ!" Liên Kiều tức tối không có chỗ trút giận, dọa Y Mã sợ đến mức vội cúi đầu xuống, không dám nhìn nàng nữa.
"Đưa ta ra ngoài đi dạo." Hồi lâu sau Liên Kiều mới lười nhác lên tiếng.
Y Mã khẽ hô nhỏ một tiếng, vui mừng hớn hở lấy áo choàng ra cho nàng.
Hôm nay dường như còn lạnh hơn hôm qua, gió vừa thổi qua đã thổi ra luôn hai hàng nước mũi. Có điều lạnh kiểu này mới có thể khiến cho đầu óc người ta càng thêm tỉnh táo, Liên Kiều muốn bình tĩnh lại để cẩn thận suy ngẫm một chút về mối quan hệ mập mờ với Mục Sa Tu Hạ, hai ngày nay hắn cứ giống như dã thú đòi hỏi vô độ, khiến nàng vốn chẳng có cách nào tĩnh tâm suy nghĩ cho được.
Đi đến một khu biệt uyển khá thanh nhã, Liên Kiều lại nghe thấy một giọng ca như thiên tiên, chỉ là so với đêm qua có mang thêm chút u oán, thê lương.
Lần theo tiếng ca mà đi, Liên Kiều trông thấy Vi Nhi công chúa toàn thân bạch y như tuyết.
Một khúc vừa xong, Vi Nhi xoay người nhìn về phía Liên Kiều, tựa như đã sớm biết được nàng đang đứng đấy.
Liên Kiều xấu hổ khẽ ho: "Công chúa thật là có nhã hứng!"
"Thái tử phi!" Nàng không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh cúi chào.
Liên Kiều cười cười: "Có thể nghe thấy giọng ca của công chúa một lần nữa thật là tam sinh hữu hạnh!"
Vi Nhi thản nhiên hành lễ nói: "Xin nương nương đừng gọi Vi Nhi là công chúa nữa, hôm nay thái tử điện hạ sẽ nạp Vi Nhi làm trắc phi. Từ rày về sau, Vi Nhi và tỷ tỷ có thể cùng nhau hầu hạ điện hạ rồi."
"Thế thì phải chúc mừng muội muội rồi." Nàng mỉm cười dối với lòng mình, đột nhiên cảm thấy câu nói của Vi Nhi nghe thật khó chịu.
"Tạ ơn tỷ tỷ đã thành toàn."
Nhìn nàng mỹ mạo như hoa, có chút chói mắt, liền xoay người rời đi.
Buổi chiều, Mục Sa Tu Hạ quả nhiên cùng Vi Nhi công chúa cử hành nghi thức nạp phi đơn giản, theo như tiết lộ của Cát Cát người hầu của hắn, thái tử điện hạ ngoại trừ lần chính thức cử hành nghi thức đại hôn cùng thái tử phi ra, nạp trắc phi luôn không cần tiến hành nghi thức, phủ thái tử ở kinh thành, cùng với những vùng đất phong khác của hắn đều có trắc phi, thái tử lúc đó cũng chỉ tuyên bố một chút trước mặt mọi người mà thôi, người khác cũng đều thừa nhận như vậy. Cái vị Vi Nhi công chúa này do có thân phận cực kỳ đặc biệt nên mới có nghi lễ nạp phi thế này, mục đích là để chiêu hàng Trát Ca vương gia.
Liên Kiều lạnh lùng ngồi nghe những lời bình luận của Cát Cát, khinh thường những cuộc hôn nhân chính trị kiểu này, đồng thời cũng khinh thường mối quan hệ hôn nhân của mình và hắn. Mục Sa Tu Hạ quả nhiên là không từ thủ đoạn, vì ham muốn quyền lực của mình, vì thiên hạ của mình, mà đem tất cả mọi người bao gồm cả thê thiếp của bản thân lên bàn cân đo đong đếm xem có bao nhiêu giá trị lợi dụng, sau đó mới dành cho người đó bao nhiêu địa vị. Tuy khinh thường, nhưng không thể phủ nhận, những chuyện thế này tự cổ chí kim đã có từ lâu, xã hội bây giờ không có tệ nạn về phương diện này sao? Chẳng qua là nhờ pháp luật đặt ra quy định một vợ một chồng, nên đàn ông chỉ có thể chọn lấy một người bạn đời có lợi nhất cho bản thân mình, phụ nữ cũng mở to đôi mắt câu con cá to nào béo tốt nhất. Nói trắng ra chính là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Nghi lễ nạp phi, là chính phi của thái tử, nàng bắt buộc phải tham dự. Sánh đôi ngồi cùng Mục Sa Tu Hạ, nhận lễ quỳ lạy của Vi Nhi công chúa. Mục Sa Tu Hạ nhìn Vi Nhi đang quỳ trước mặt nàng như nhìn một người xa lạ, chẳng chút vui sướng, chẳng chút yêu thương, chẳng chút dao động tình cảm nào, hắn đích thực là một nam nhân lạnh lùng vô tâm. Cho dù là trong ngày đại hôn của chính mình, cũng không muốn biểu lộ thêm chút sắc thái tình cảm nào với người thê tử sắp được gả cho mình.
Nhìn thấy Vi Nhi vì không được Mục Sa Tu Hạ ra hiệu nên trước sau vẫn quỳ trên mặt đất lâm vào thế khó xử, quỳ cũng không được, đứng cũng không xong, Liên Kiều có phần ngồi không yên, cong khóe miệng, vẻ mặt ôn hòa nói: "Công chúa, mời đứng lên!"
"Tạ ân điển của điện hạ và nương nương!" Mỹ nhân cuối cùng cũng có thể đứng dậy rồi.
Thấy Vi Nhi vào ngày đại hôn mà vẫn ăn mặc giản dị trước mặt mọi người, Liên Kiều bất giác nảy sinh chút hảo cảm với nàng ta, cô gái này thật không tầm thường, phải sánh đôi với Mục Sa Tu Hạ thật là đáng tiếc. Lòng đang nghĩ đến người nào đó, bất chợt một ánh nhìn sắc bén mang theo tia hàn ý bức người từ bên cạnh phóng về phía mình, nghiêng đầu mờ mịt không hiểu, đập vào là đôi mắt lạnh lẽo mang theo tia giận dữ nheo lại nhìn xoáy về phía nàng.
Cái tên tính khí thất thường ở bên kia không biết lại giận dỗi gì rồi, thật là khó hầu hạ! Chẳng muốn nhiều lời với hắn, nghi lễ vừa kết thúc, Liên Kiều liền trở về tẩm cung của mình. Nghĩ rằng hôm nay chắc có thể thoát khỏi tên dã thú luôn ham muốn vô cùng vô tận ấy rồi, đêm nay đã có người thay hắn làm ấm giường. Không biết tại sao, ý nghĩ này khiến lòng nàng trong thoáng chốc đau đớn như bị kim đâm. Lắc lắc đầu, nàng cự tuyệt không để loại cảm xúc vô danh này khống chế bản thân.
Cởi bỏ quần áo và vật dụng, tháo giày leo lên giường, ôm lấy cái chăn bông dày cộm, nàng nhắm mắt lắng nghe tiếng gió xào xạc ngoài cửa sổ. Y Mã nói ngày mai có thể sẽ có tuyết. Tuyết, cái thứ lạnh lẽo, thanh sạch đó, cự tuyệt người từ khoảng cách xa nghìn dặm[1] lại cùng một chỗ dây dưa không rõ, giống như hắn... Haiz, sao lại nghĩ đến hắn rồi. Mình thật sự trúng phải bùa mê của hắn rồi, nghiệp chướng a!
[1] Cự tuyệt người từ khoảng cách xa ngàn dặm (Cự nhân ư thiên lý chi ngoại): chỉ thái độ ngạo mạn, cương quyết cự tuyệt, không cho người đó có cơ hội thương lượng. Xuất phát từ sách Mạnh Tử.
Trong cơn mơ màng, nàng ngửi thấy mùi rượu, hơi thở nặng nề hỗn loạn vang lên bên tai nàng, âm thanh này rất giống người nào đó.... Đáng ghét, tại sao trong mơ mà cũng đến quấy rầy nàng, đuổi cũng không đuổi đi được. Cảm giác tê dại ngứa ngáy trên làn da nhen nhóm lên dục vọng trong cơ thể nàng, thật buồn cười, nàng cũng nằm mơ giấc mộng xuân rồi sao? Vung vẫy cánh tay trong vô thức, muốn xua đi hơi thở trêu ngươi đó, nhưng ngay sau đó cổ tay lại bị bắt giữ.
Rốt cuộc cũng tỉnh, tỉnh dậy lại trông thấy đôi mắt say lờ đờ thâm sâu mang theo đầy phẫn nộ và dục vọng. Sâu trong đáy mắt giăng đầy những tơ máu, giống như một con mãnh thú đang tích trữ sức lực chờ bộc phát.
"Ngươi..." không đợi nàng kịp mở miệng, bờ môi gọi tên hắn liền bị chặn lại, nụ hôn mãnh liệt, khiêu khích sâu sắc, bàn tay to lớn cũng liền sau đó xoa lên bộ ngực mềm mại của nàng, mạnh mẽ vuốt ve giống như đang trừng phạt, nàng đắm chìm trong khát vọng sâu kín của hắn... Cho đến khi nàng hoàn toàn mê muội, đánh mất ý thức thì bên tai truyền đến tiếng thở dốc đầy tức tối của hắn: "Sau này không bao giờ được phép đẩy ta cho nữ nhân khác nữa!"