Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Lãng Nhược Y
Nhưng bây giờ không phải là lúc lo lắng những điều này, bởi vì Hoa Khinh Ngôn đạp hài nhi của bà ta một cước là thật, mục đích của bà là buộc Hoa Khinh Ngôn dùng Phục Nguyên Đan để bồi thường︰
"Hoa Khinh Ngôn, ngươi không cần giảo biện, con ta biến thành như vậy đều là do ngươi sai, nếu ngươi dùng Phục Nguyên Đan nhận lỗi với ta, ta có thể tha thứ cho ngươi, nhưng nếu ngươi chấp mê bất ngộ, ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của Doãn gia. "
"Mơ tưởng!" Hoa Khinh Ngôn không chút khách khí đáp hai tiếng, lúc này mới quay đầu nói với Tô thị:
"Mẫu thân, bên ngoài viện gió lớn, không có lợi cho bệnh tình của người, chúng ta vào nhà trước!"
"Đúng vậy mẫu thân, nếu như gió thổi tới làm cho bệnh tình nặng hơn thì không tốt."
Tô thị không đành lòng từ chối sự quan tâm của nữ nhi và nhi tử, gật đầu, nói với Doãn thị và Doãn phu nhân︰
"Các người trở về đi, nữ nhi của ta sẽ không đi cùng các người. "
Tô thị nói xong vịn tay Hoa Khinh Ngôn đứng lên, bà nắm thật chặt tay của Hoa Khinh Ngôn, lúc này đây, bà sẽ không để Doãn thị tùy ý dẫn nữ nhi mình đi. Lần trước, suýt chút thì bà đã không thể nhìn thấy nữ nhi mình nữa, từ hôm nay về sau, cho dù là ai cũng đừng mong gây bất lợi cho nữ nhi của bà, nếu không, dù bà chết cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
"Tô An Hà, ngươi cho rằng ngươi ngăn được sao! "
Doãn thị và Doãn phu nhân liếc nhìn hạ nhân đã ngất đi trên mặt đất, trong lòng có chút sợ, do dự không biết có nên tiến lên bắt lấy Hoa Khinh Ngôn hay không.
Hoa Khinh Ngôn nhẹ nhàng liếc mắt.
Vù!
"Đau quá! Nôn! "
Doãn thị và Doãn phu nhân cảm thấy đầu mình như bị thứ gì đó va chạm thật mạnh, chẳng những đau kịch liệt, mà còn có cảm giác muốn ói.
Bọn nhớ đến ánh mắt vừa rồi của Hoa Khinh Ngôn, không dám tiến về phía trước một bước, cứ đứng như vậy nhìn Hoa Khinh Ngôn và Hoa Hạo Nguyệt dìu Tô thị vào phòng.
Bọn họ quay đầu nhìn nhau, trên mặt đều là hoảng sợ và xấu hổ, thất vọng rời đi.
Sau khi Doãn thị trở lại viện của mình, còn cảm thấy đầu óc đau buốt không thôi, lại nghĩ đến chuyện Tô thị có thể xuống giường đi lại, trong lòng hết sứ bất an.
"Mẫu thân, người làm sao vậy? "
Một giọng nói mềm mại vang lên, sắc mặt Doãn thị vốn không tốt, nhưng khi nhìn thấy nữ nhi Hoa Nguyệt Nhu xiêm y thượng đẳng, khuôn mặt tinh xảo tiến đến, thần sắc cũng khá lên không ít.
Bà ta cưng chìu dặn dò:
"Hài tử trong bụng con sao rồi, nếu cảm thấy không khỏe, thì không nên đi lung tung, cũng may lần này có sư phụ con bảo vệ hài tử trong bụng, nếu như hài tử lại xảy ra chuyện gì, thái tử điện hạ sẽ trách phạt. "
Hoa Nguyệt Nhu cười nhạt, nhất cử nhất động đều nhu tình như nước ︰
"Mẫu thân yên tâm đi, có Hồi Nguyên Đan ngũ phẩm của sư phụ, hài tử sẽ không có chuyện gì đâu. Ngược lại con thấy sắc mặt mẫu thân không được tốt, đã xảy ra chuyện gì sao? "
Doãn thị có chút xấu hổ, Hoa Nguyệt Nhu thấy vậy, an ủi ︰
"Mẫu thân, Nhu nhi là nữ nhi của người, nếu có chuyện gì, người cứ việc nói với nữ nhi, chẳng những nữ nhi không nói với người ngoài, mà còn có thể nghĩ cách giúp người. "
Doãn thị suy tư một chút, cuối cùng quyết định kể lại chuyện vừa rồi, Hoa Nguyệt Nhu lo lắng bắt mạch cho Doãn thị, không thấy thân thể Doãn thị có khác thường gì mới thở phào nói ︰
"Mẫu thân yên tâm, thân thể của người không việc gì, chỉ là bị dọa một chút mà thôi. Nhưng Đại bá mẫu, bà ta đã có thể rời giường rồi sao? "
"Đúng vậy, lúc đó con cho ả dùng đan dược, không phải đã nói chậm nhất là đến lúc này sẽ có thể lấy mạng của ả hay sao? Sao thoạt nhìn sắc mặt ả lại khá nhiều như vậy. "
"Có phải là hồi quang phản chiếu* hay không?" Hoa Nguyệt Nhu rất có lòng tin với đan dược tự luyện chế của mình, không có khả năng sẽ xảy ra sai lầm.
Doãn thị lại lắc đầu ︰
"Cũng có thể, nhưng ta vẫn cảm thấy có chút khác thường, ả ta sẽ không khỏi hẳn thật đó chứ!? Nếu như ả khỏi rồi, có thể cướp phụ thân con về hay không? "
Sắc mặt Hoa Nguyệt Nhu cũng trở nên ngưng trọng ︰
"Mẫu thân yên tâm, tìm một cơ hội, Nhu nhi sẽ đích thân đi xác nhận, mẫu thân hãy tìm người nâng những hạ nhân kia trở về đi!. "
Hoa Nguyệt Nhu chưa từng để chuyện ở chung một nhà với Hoa Khinh Ngôn vào mắt, Hoa Khinh Ngôn ngu xuẩn thế nào, nàng còn không biết sao, bị nàng lừa gạt xoay vòng vòng đơn giản như vậy, lại còn mang trên lưng tiếng xấu bất trinh, hơn nữa còn bị nàng lập mưu khiến thái tử điện hạ thoái hôn. Sự tồn tại của Hoa Khinh Ngôn đối với nàng đã không còn là trở ngại, hiện giờ chẳng cần phải để ý tới. Nhưng vừa rồi mẫu thân nói một mình Hoa Khinh Ngôn lại có thể đánh bại hai nha hoàn cấp Luyện Nguyên và bà tử, có lẽ nàng cần phải đến xem Hoa Khinh Ngôn kia một chuyến.
Doãn thị gật đầu, lúc này mới thoáng an tâm, có Hoa Nguyệt Nhu ra tay, bà ta cũng không cần lo lắng.
Bên kia, sau khi Doãn phu nhân trở lại Doãn Phủ, trong lòng vẫn còn sợ hãi, Hoa Khinh Ngôn kia thật là khủng bố, suýt chút nữa bà ta đã cho rằng ánh mắt của Hoa Khinh Ngôn có thể giết người.
Đương nhiên, Doãn phu nhân không biết là, ánh mắt Hoa Khinh Ngôn không thể giết người, thế nhưng dị năng tinh thần của Hoa Khinh Ngôn vẫn tồn tại, cũng chính là thần thức, nếu thần thức lớn tới mức độ nhất định, dùng thần thức giết người cũng không hẳn là không thể.
Doãn phu nhân biết Doãn Khải Phong trở về, mới nhớ tới mục đích hôm nay của bà ta là đi vay tiền và tìm Hoa Khinh Ngôn gây phiền phức, thế nhưng lại bị Doãn thị nói lời kích thích, cuối cùng trực tiếp đi tìm Hoa Khinh Ngôn, còn việc vay tiền, đã bị Doãn thị khéo léo lừa ra sau đầu.
Bà ta không khỏi oán giận Doãn thị quá gian trá, chỉ có thể nhìn xem Doãn Khải Phong đi vay thế nào, thuận tiện kể lại chuyện xảy ra lúc chiều cho Doãn Khải Phong nghe.
Doãn Khải Phong nghe xong, rõ ràng là không tin ︰
"Hoa Khinh Ngôn đã được kiểm tra từ sớm, hoàn toàn là một phế vật không có linh căn, cho dùng không vay được được tiền, cũng không nên dùng lý do như thế! Chuyện 600 vạn kim tệ và Phục Nguyên Đan tạm thời nàng đừng xen vào, trong khoảng thời gian này nàng hãy an phận một chút cho ta, chuyện làm ăn lớn đã tới, nếu như làm xong, đừng nói 600 vạn, cho dù là một ngàn vạn kim tệ cũng không thành vấn đề. "
Doãn thị vui vẻ ︰
"Thật vậy sao lão gia? "
Trên mặt Doãn Khải Phong thoáng qua vẻ đắc ý, bày ra biểu cảm nhất định phải được.
Buổi tối, lúc Hoa Khinh Ngôn tắm rửa, vẫn thăm dò nhẫn trong tay, mặc kệ nàng dùng thần lực thăm dò thế nào, cũng không thể mở không gian thuộc về nàng bên trong nhẫn ngọc ra được.
Trong không gian có rất nhiều đồ vật kỹ thuật cao mà nàng thu thập ở kiếp trước, đáng tiếc lại không thể mở ra, nàng thử dùng máu, dùng nguyên khí đánh sâu vào bên trong, dùng nhiều cách ma sát khác nhau, nhưng cũng không thể nào mở ra.
Trong lòng khó tránh buồn bực, nghĩ thầm tên nam nhân đeo mặt nạ kia rốt cuộc là người nào, làm sao để tìm được hắn.
Hoa Khinh Ngôn có chút buồn bực đứng dậy lau sạch thân thể, đang định mặc y phục, lại cảm thấy phía sau có một ánh mắt nóng rực, nàng lập tức quay đầu, không ngờ lại nhìn thấy một nam tử mặc trường bào màu đen đứng im lặng ngay phía sau, trên mặt đeo mặt nạ màu bạc, không phải người nàng vừa nghĩ đến thì là ai.
Ánh mắt nam tử đánh giá trên dưới Hoa Khinh Ngôn một lượt, Hoa Khinh Ngôn chỉ cảm thấy cả người mát lạnh, lập tức dùng xiêm y quấn chặt thân thể của mình.
"A! Ngươi là tên dòm ngó điên cuồng sao! "
Hoa Khinh Ngôn cực kỳ tức giận, lần trước, tên nam nhân này cũng xông vào ngay lúc nàng đang tắm, nàng vô cùng mãnh liệt khẳng định tên nam nhân nhất định là một gã sắc lang.
Nam tử bị cho là gã sắc lang nói:
"Dáng người cứng nhắc, mặc y phục xong thì không thể phân biệt trước sau, phẩm vị của ta không thấp như vậy. "
Giọng nói trầm thấp mà từ tính, mang theo một sự mê hoặc khiến lòng người ta sinh ảo giác.
!!!!
Hoa Khinh Ngôn giận đến đỏ mặt, ở kiếp trước, dáng người nàng vô cùng hoàn mỹ, bao nhiêu người theo đuổi nàng, nếu không phải vì nàng vẫn không gặp được người mình thích, thì hiện giờ con của nàng đã có thể tự đi mua nước tương được rồi. Nhưng khi đến nơi này, giá trị vũ lực bị ghét bỏ cũng thôi đi, đến cả dáng người cũng giống như hạt đậu mầm vậy.
Trong lòng Hoa Khinh Ngôn căm giận, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ phòng bị như cũ hỏi nam tử kia:
"Các hạ, nửa đêm ghé thăm phòng nữ tử khuê các, chẳng lẽ là vì để ghét bỏ dáng người của ta sao? "
Nam tử đeo mặt nạ màu bạc lạnh nhạt mở miệng:
"Nghe nói ngươi có đan dược, ngoại trừ dược hồi máu và dược trị thương, ngươi còn đan dược khác không? "
Rõ ràng là đang tìm hiểu bí mật lớn nhất của Hoa Khinh Ngôn, nhưng giọng điệu lại tùy ý bình thản như đang hỏi "Ngươi ăn cơm không?" vậy.
"Dựa vào đâu mà ta phải nói cho ngươi biết? "
"Ồ? Vậy ngươi có dược Phục Sinh cửu phẩm không? Cũng chính là Phục Sinh Đan. "
Phục Sinh Đan cửu phẩm, có thể khiến người chết trong vòng hai mươi tư canh giờ khởi tử hồi sinh, là đan dược ngay cả hoàng thất cũng không tiếc bất kỳ giá nào để có được.
Con ngươi Hoa Khinh Ngôn co rụt lại, đan dược phục sinh có thể khiến người ta sống lại, nhưng ở nơi của các nàng lại thuộc về danh mục thuốc cấm dùng, bởi vì có một số người sau khi tỉnh lại thì phát điên, nhưng không thể kiểm tra được tại sao lại như vậy, hơn nữa nguyên liệu cần thiết để chế dược vô cùng hi hữu và trân quý, hơn mấy trăm năm qua cũng chưa từng có ai luyện chế thành công dược phục sinh, những phương pháp luyện chế được truyền lại đều không đầy đủ.
Cho đến thế hệ của nàng, không ai có thể luyện chế được, thế nhưng nàng thích nhất là khiêu chiến phương diện tri thức luyện chế thuốc, cho nên đối với dược phục sinh rất có hứng thú, sau năm năm, cuối cùng nàng cũng luyện chế được một chai dược phục sinh. Đáng tiếc nàng vừa mới luyện chế xong chưa đến vài ngày, thì đã chết ngoài ý muốn, còn chưa kịp kiểm nghiệm hiệu quả của nó.
"Ngươi muốn dược phục sinh cứu người? Ngươi hãy đi những người khác đi, bây giờ ta không có. "
"Bây giờ không có?" Nam tử mặt nạ màu bạc dường như hiểu ra điều gì, nhẹ nhàng nở nụ cười, giọng nói giống như rượu ngon mê người, Hoa Khinh Ngôn cảm thấy lỗ tai hơi ngứa, cho tới bây giờ nàng chưa từng gặp qua nam nhân nào như vậy. Chỉ cần dựa vào giọng nói, thì đã có thể khiến người ta cảm thấy mê say.
Nam tử đeo mặt nạ màu bạc khôi phục lại giọng nói lạnh nhạt:
"Vừa đúng lúc, ta cũng không cần dược phục sinh, có Tấn Nguyên đan lục phẩm không? Có thể để người ở mức Luyện Nguyên Cửu Giai thuận lợi đột phá đến Cố Nguyên Sơ Kỳ. "
Đương nhiên Hoa Khinh Ngôn biết Tấn Nguyên đan có tác dụng gì, thứ đó giống như đan dược nàng dùng để thăng cấp dị năng ở kiếp trước, nàng không biết rốt cuộc nam nhân này là người nào, tại sao lại biết nhiều đan dược như vậy, nhưng nàng căn cứ vào việc Hồi Huyết đan suy đoán, nếu là như thế này thật, nam nhân này thật sự thông minh đáng sợ.
Hoa Khinh Ngôn hỏi ngược lại ︰
"Ngươi muốn Tấn Nguyên đan? "
Đôi mắt thâm thúy của nam tử mặt nạ màu bạc lóe sáng sáng, hắn gật đầu ︰
"Đúng vậy. "
Hoa Khinh Ngôn thấy hắn gật đầu, trong lòng vui vẻ, thân thể cũng không còn căn cứng như vừa rồi nữa, nàng nhếch mép nói ︰
"Có thể cho ngươi, thế nhưng có một điều kiện. "
"Nói." Nam tử mặt nạ màu bạc lại khôi phục tính cách tích chữ như vàng.
Hoa Khinh Ngôn giơ nhẫn ngọc trong tay lên nói:
"Nói cho ta biết làm sao để mở nhẫn ngọc này ra. "
Hoa Khinh Ngôn vừa dứt lời, cảm giác không khí bốn phía trở nên ẩm thấp, thậm chí nàng còn có cảm giác thân thể nam nhân đối diện ngừng lại một chút.
--- ------ ------ --------
*Hồi quang phản chiếu là tên thường gọi hiện tượng người ốm nặng đột ngột hồi tỉnh, khỏe lại trước khi qua đời.