Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Đây là ‘Tầm nhìn Đông Phương’, tôi là Hình Minh, hẹn gặp lại trong chương trình lần sau.”
Ghi hình xong cho “Tầm nhìn Đông Phương”, đèn tại trường quay đồng loạt tắt ngóm, nhưng Hứa Tô ngồi tại ghế khách mời vẫn chưa rời đi, Hình Minh đang tổng kết công việc sau chương trình với ekip, hắn chờ anh ta.
Giờ đây Tĩnh Nhân đã thay cho Quân Hán, trở thành văn phòng luật sư hợp tác với ekip chương trình “Tầm nhìn Đông Phương”. Sau khi Phó Vân Hiến và Bàng Cảnh Thu giải tán, Phó Ngọc Trí đã tới Tĩnh Nhân, Bàng Thánh Nam thì qua Quân Hán. Bàng Thánh Nam tự cho là sau khi xử lý vụ án của Cù Lăng thì mình sẽ trở thành Phó Vân Hiến thứ hai, tham lam vơ vét yêu cầu phí luật sư lên tới cả triệu bạc, còn vỗ ngực đảm bảo sẽ được trắng án thả tự do. Tiếc là khoác lác cao hơn cả trời, năng lực lại không tới nơi, đương sự kia vẫn bị ngồi tù hai năm, trong cơn tức giận đã tố cáo gã lên phòng tư pháp. Không tra thì còn không biết, vừa tra đã phát hiện gã đã vi phạm nhiều quy định trong quá trình thụ lý vụ án, trực tiếp bị Phòng tư pháp tước giấy phép.
Phó Vân Hiến rời đi, Bàng Cảnh Thu cật lực lăng-xê Bàng Thánh Nam. Ông ta vẫn nghĩ cái danh “Luật sư tranh tụng án hình sự số 1” của Phó Vân Hiến là nhờ vào khả năng marketing của mình. Bàng Cảnh Thu không muốn nghiên cứu kỹ thuật bào chữa, nâng cao trình độ chuyên môn, chỉ muốn làm một luật sư nổi tiếng, cuối cùng lại tự bê đá đập vào chân, danh tiếng của Quân Hán bị ảnh hưởng nặng nề, hơn nữa ông ta cũng chưa từng xử lý được một vụ án nào gọn ghẽ êm đẹp, địa vị trong ngành ngày càng lụn bại.
Hứa Tô thì trở thành luật sư khách mời cố định của “Tầm nhìn Đông Phương”. Hiện giờ hắn rất nổi tiếng, còn nổi hơn hồi quay “Định mệnh là em”, có lúc tới tiệm cơm ăn cũng bị người ta nhận ra, có rất nhiều vụ án cũng nghe danh mà tìm tới. Hứa Tô biết mình biết ta, trình độ chuyên môn của bản thân cũng chỉ nhàng nhàng, chủ yếu là nhờ vào mối quan hệ của hắn và Phó Vân Hiến.
Quan hệ của bọn họ không phải là bí mật trong ngành, một số người ngoài ngành cũng biết, dùng số tiền thuê một vị luật sư vừa vào nghề lại được nghe Luật sư tranh tụng án hình sự số 1 ngày xưa chỉ điểm, quá lời.
Nhưng thực ra không phải như thế, Phó Vân Hiến không hỏi về những vụ án của Hứa Tô. Tính y độc đoán, làm việc lại càng nghiêm túc, nếu người khác không đạt đủ tiêu chuẩn của y, y sẽ không kiềm chế được mà phát cáu.
Đương nhiên Hứa Tô của hiện tại chưa đạt được, Phó Vân Hiến quyết định không thèm quan tâm nữa.
Trên con đường ở vùng ngoại ô, Hình Minh lái xe, Hứa Tô ngồi ghế phó lái. Chuyến này bọn họ tới căn biệt thự của Hứa Tô ở ngoại thành ở đó hai ngày, tiện thể ngắm mưa sao băng trăm năm khó gặp.
Vì tính chất công việc nên hai người vẫn thường liên lạc, quan hệ riêng tư khá thân thiết. Trong lần quay “Tầm nhìn Đông Phương” trước, có một người ngồi ghế khán giả nói cho bọn họ về vụ mưa sao băng, Hình Minh chỉ thuận miệng đồng ý, không ngờ Hứa Tô lại nhiệt tình hưởng ứng. Vừa khéo Ngu Trọng Dạ có thời gian rảnh, Phó Vân Hiến thì quá rảnh, cứ thế mà chốt xong.
Trời đã tối hẳn, phong cảnh ngoài xe đã nhá nhem không rõ, một bên là từng dãy biệt thự, diện tích khác nhau nhưng đều xếp chỉnh tề thành hàng, tất cả đều thiết kế theo phong cách châu Âu, giá nhà không đắt, dân thường cũng có thể mua được.
Bên kia là một dòng sông lớn, bên bờ lốm đốm ánh đèn, soi bóng nước sông tựa như vảy rắn lấp la lấp lánh. Thỉnh thoảng có cơn gió lạnh thổi từ bên sông tới, khẽ vờn lên tóc bọn họ.
“Dạo này Weibo chính thức của ekip chương trình thường xuyên nhận được tin nhắn từ khán giả, hầu hết các bác gái có tuổi, ai cũng muốn tuyển anh làm con rể.” Hình Minh nói, “Tổng đạo diễn nói với tôi rằng nếu không phải ‘Định mệnh là em’ sắp dừng phát sóng rồi thì chắc chắn sẽ mời anh lên luôn.”
Hứa Tô ngỡ ngàng: “Chương trình hot vậy mà bảo thôi là thôi luôn à?”
“Mỗi chương trình đều có vòng đời của mình, có thể là vì rating, đừng nói ‘Định mệnh là em’, dù là ‘Tầm nhìn Đông Phương’ rồi cũng sẽ đến ngày kết thúc.” Hình Minh hoàn toàn không để tâm tới chuyện chương trình do một tay mình xây dựng có thể sẽ ngừng phát sóng, anh ta nói mình rất hứng thú với ngành tranh tụng án hình sự này, đã đang lên kế hoạch cho một chương trình hoàn toàn mới rồi.
Hứa Tô nhoẻn cười: “Anh đừng có kéo thêm chuyện cho Ngu tổng nữa, nội dung nhạy cảm quá.”
“Không kéo thêm chuyện còn là Hình Minh hay sao,” Hình Minh cũng biết người trong ngoài đài nói mình thế nào, anh ta hoàn toàn không để tâm, ngược lại còn đắc ý, “dạo này luật sư Phó có dự định gì không?”
Hình Minh vẫn còn chưa sửa được miệng, giấy phép hành nghề luật sư của Phó Vân Hiến đã bị tịch thu và hủy bỏ, y không thể làm luật sư tranh tụng án hình sự nữa, nhưng sau khi y ra tù, khách khứa vẫn nườm nượp tới lui, vẫn có rất nhiều ông lớn trong giới doanh nhân muốn mời y về làm cố vấn pháp luật.
Phó Vân Hiến một mực từ chối, y nói mình đã là truyền kỳ trước chưa từng có sau cũng sẽ không xuất hiện rồi, không việc gì phải xuống núi nữa.
“Nói thì nói thế, nhưng tôi vẫn cảm thấy sẽ không đâu.” Hứa Tô nói, “Đời nào lão già chịu ngồi yên.”
“Tôi cũng muốn mời luật sư Phó tới làm cố vấn cho chương trình mới, dù anh ấy không đồng ý thì nói chuyện cùng thôi cũng rất thú vị rồi.” Hình Minh là người kín kẽ, gương mặt vẫn không lộ ra biểu cảm gì nhưng ánh mắt lúc này lại sáng bừng, anh ta nói đầy hồ hởi, “Phó Vân Hiến đúng là một truyền kỳ.”
“Anh muốn biết những gì, để tôi hỏi hộ cho.”
“Vậy nói từ chuyện gần nhất đi, cuộc sống trong trại giam thế nào?”
Không thê thảm như người ngoài vẫn tưởng, cuộc sống của Phó Vân Hiến trong trại tạm giam khá tốt. Không những cảnh sát trong trại giam khách sáo với y, ngay cả quản giáo cai tù cũng cung kính nể trọng y. Một tấm ván gỗ kê dọc căn phòng, toàn bộ phạm nhân đều ngủ trên đó, người chen người, thịt chạm thịt, vì tiết kiệm không gian mà phải nằm nghiêng, nếu không sẽ bị ăn đập.
Chỉ mình Phó Vân Hiến là được nằm thẳng.
Phạm nhân thì nịnh nọt y, phần đông là vì vụ án, lại có vài người đơn thuần chỉ là cảm thấy vị đại luật sư này rất đáng giận. Bọn họ đều nghe đồn về lý do y vào đây. Y vì quyền lợi của một số ít “kẻ ác” trong xã hội này mà chiến đấu với quốc gia, thế nên bị tống vào.
Còn thắng luôn.
Dạo này Tòa án tối cao đã tuyên bố bãi bỏ “Nội quy kỷ luật và quy định tạm thời để quản lý luật sư trong nước của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa (Thí điểm)”, rốt cuộc thanh kiếm sắc treo trên đầu toàn bộ luật sư tranh tụng án hình sự cũng đã được giải quyết.
Còn chưa nói xong chuyện trong trại giam thì điện thoại Hứa Tô đã đổ chuông, là Tô An Na gọi tới, hắn không nhận thì bà ta sẽ gọi liên tục.
“Được rồi được rồi, con sẽ chú ý an toàn.” Nghe Tô An Na lải nhải nửa tiếng đồng hồ, Hứa Tô không chịu nổi nữa mà cúp máy, “Mẹ lo mà thắp hương đi, thành tâm một chút.”
Thấy đối phương cúp máy, Hình Minh hỏi: “Bác gái đang ở đâu vậy?”
“Núi Nga Mi.”
Sau vụ Hứa Tô suýt bị chôn sống trong lần đại diện cho vụ án Hán Hải, chuyện tương tự còn xảy ra thêm vài lần, có lần còn ngay trước mặt Tô An Na. Ngay hôm sau Tô An Na tín Phật, từ đó trở đi cũng thay đổi tính tình, không còn cờ bạc mà chỉ một lòng thắp hương. Có lẽ bà ta đã nghĩ kỹ rồi, ngẫm đi ngẫm lại nửa đời sau vẫn phải sống nhờ vào con trai.
Khi hai người tới biệt thự thì đã gần nửa đêm nhưng Phó Vân Hiến và Ngu Trọng Dạ vẫn còn chưa ngủ, bọn họ đang đánh cờ vây trên phòng khách tầng hai. Hai lão già mặc đồ thường, Ngu Trọng Dạ ngồi một cách tao nhã đoan chính, Phó Vân Hiến thì bừa bãi tùy tiện, chân vắt tréo, mân mê một quân đen trong tay, thỉnh thoảng gõ nhẹ lên mặt bàn.
Bọn họ vừa chơi cờ vừa nói chuyện về tình hình chính trị đương thời, nói chuyện rất hăng say, có lẽ bọn họ thì cảm thấy thú vị, còn Hứa Tô và Hình Minh chỉ thấy tẻ ngắt.
Hình Minh quay đầu nhìn Hứa Tô: “Hay là chúng ta qua chỗ khác đi, không làm phiền hai lão già nữa.”
“Cơn nghiện thuốc lá tới rồi, cậu tới hầu Ngu tổng đi.” Phó Vân Hiến thấy Hình Minh tới thì lập tức đứng dậy. Ngu Trọng Dạ không hút thuốc nhiều, Phó Vân Hiến cũng không muốn người khác hút thuốc thụ động.
Hình Minh ngồi trước mặt Ngu Trọng Dạ, nghe y cười nói: “Lúc hai người chưa đến, luật sư Phó kể cho tôi nghe về chuyện xảy ra khi mấy tù nhân trong trại giam đi ‘xả’, không nghe đúng là phí phạm.”
Hình Minh hỏi: “‘Xả’ là gì cơ?”
*Là thời gian quy định cho phạm nhân đi vệ sinh.
Phó Vân Hiến đã bước ra ban công, miệng y ngậm thuốc, xoay người nói với Hình Minh: “Về sẽ kể cụ thể cho cậu, có thể cùng làm một chương trình.”
Trên bàn cờ, phần thắng rõ ràng đang nghiêng về phía Ngu Trọng Dạ, Hình Minh cũng không muốn lật ngược tình thế, bản thân anh chơi cờ rất tệ, lúc quấn lấy Ngu Trọng Dạ chơi cờ thì thường xuyên lén gian lận.
Phó Vân Hiến và Hứa Tô đều ở ngoài ban công, thỉnh thoảng Hình Minh lén liếc nhìn, biết Phó Vân Hiến không phải lên cơn nghiện thuốc mà là lên cơn “nghiện người”.
Phó Vân Hiến ngồi, Hứa Tô nằm trong vòng tay y, chẳng biết móc đâu ra cái ống nhòm, định để ngắm sao ban đêm. Màn đêm nặng nề phủ tràn, mây mù vẫn quyến luyến trên không, nhìn từ góc của Hình Minh thì trông rất giống những nét mực không đồng đều.
“Chú, chú nhìn sương mù kìa, dự báo thời tiết chẳng đáng tin gì cả?” Hứa Tô mỏi hết cả cổ rồi mà còn không nhìn thấy nổi nửa ngồi sao.
Phó Vân Hiến cụp mắt, khẽ nở nụ cười nhìn chằm chằm Hứa Tô, ngậm một ngụm khói bên môi, từ từ thưởng thức, mãi sau vẫn không thấy nhả ra. Ánh mắt dừng lại hồi lâu, y nâng tay vuốt ve trán hắn, ngửa đầu dựa ra sau.
Phó Vân Hiến đang ngủ, như một người đã trải qua một chuyến đi dài, cuối cùng neo đậu ở nơi bình yên nhất.Hết chương 96.
Lời tác giả: Y Quan Khắp Thành chắc chắn là bộ truyện mà tôi bỏ nhiều công sức để viết nhất tính từ 2018 đổ về trước, bỏ qua tuyến tình cảm mà tôi vẫn chẳng mấy khi viết tốt, đây là bộ truyện có mức độ hoàn chỉnh cao nhất, nhân vật của tôi được xây dựng một cách đầy đủ lớp lang nhất, viết về hai ngành nghề mà tôi luôn hướng về – luật sư tranh tụng án hình sự và công tố viên, cũng là bộ truyện làm tôi cực khổ nhất trong quá trình sáng tác, cũng nhờ nó mà tôi đã kết bạn được với rất nhiều luật sư, khiến tôi lại càng nể phục “Ngành tranh tụng hình sự”. Nhưng khuyết điểm của truyện cũng rất rõ ràng, trong một thế giới ngày càng nhập nhằng giữa trắng và đen, hai nhân vật chính thật sự không có chút dễ mến nào, có rất nhiều người nói Hứa Tô vừa phế vừa vụng, nói Phó Vân Hiến nối giáo cho giặc, không có tính người, về việc này, tôi đồng ý một nửa. Nhưng điều tôi yêu thích cũng chính là sự không hoàn hảo của bọn họ.
Bộ truyện vẫn còn nhiều thiếu sót, thật sự cảm ơn mọi người đã bằng lòng đọc tới tận đây, chúc các bạn hạnh phúc an khang, vạn sự như ý.