Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Triệu Vũ Thành đi rồi, Triệu Thất nhặt con dao lên, lau sạch máu phía trên, siết chặt nó trong tay mình.
Hai người kia vẫn đang ác chiến hăng say, quan sát hồi lâu cuối cùng cũng có kết quả —— hắn biết vì sao Thẩm Lan Khanh lại chọn nóc phòng thuốc để giao thủ với Nhạc Thính Tùng.
Ngói trên nóc phòng thuốc mỏng hơn những chỗ khác, hơi cử động sẽ tạo ra tiếng vang. Thẩm Lan Khanh mù, bình thường đều nghe âm thanh để phán đoán, nếu như có thể bức hắn ta xuống khỏi nóc nhà thì đúng là có thể thay đổi được cục diện.
Triệu Thất đoán chắc tên ngốc kia không đoán ra, theo tính cách và nhân phẩm của y thì đúng là y coi thường hành động đó. Triệu Thất thầm nghĩ, mình không phải đại hiệp, không cần cố gắng quang minh chính đại làm gì, phải thử một lần.
Nếu là lúc thường, Triệu Thất chắc chắn không dám nhúng tay, bởi sợ liên lụy Nhạc Thính Tùng.
Nhưng hôm nay thì khác.
Quyết định như thế, Triệu Thất liếc qua hàng trúc trồng quanh rào.
Mấy cây trúc này đặc biệt thanh nhã, diện tích không lớn, hiển nhiên là đã được chăm sóc rất cẩn thận. Triệu Thất bất chấp tất cả, tha cái rìu bổ củi sang đập bang bang, sau một hồi chém như cuồng phong bão táp, cuối cùng chỉ còn lá rụng lả tả trên đất.
Hắn chọn mấy cây dài nhất, bó chặt vào nhau, nghĩ một hồi rồi lại buộc con dao ở trên đỉnh, sau đó mang theo thần binh lợi khí mình làm được này chạy vào phòng thuốc.
Người tập võ không phải thần tiên, dù có khinh công trác tuyệt cũng không thể phi thăng thành thần. Chỉ cần đâm thủng mái ngói đúng lúc, không còn chỗ đứng trên không, hai người bọn họ nhất định sẽ đáp xuống đất.
Trong phòng không có thang, Triệu Thất đành phải bám tủ thuốc bò lên trên xà nhà, nghiêng tai nghe động tĩnh truyền tới.
“… Những chuyện ngươi nói thì liên quan gì tới ta?” Giọng của Nhạc Thính Tùng hơi mơ hồ, mấy chữ cuối lại như hoa quỳnh nở rộ giữa đêm đông, nhẹ nhàng chậm rãi gõ vào trái tim, khiến người ta nghe rất rõ ràng.
“Ta chỉ biết là ta yêu hắn. Cho dù hắn là ai, cho dù ta là ai.”
Nhất định dáng vẻ lúc này của y là cây ngay không sợ chết đứng. Triệu Thất thầm nghĩ. Tại sao trên đời lại có thể có người như vậy nhỉ?
Những tưởng đã yêu y đến cực hạn nhưng cuối cùng vẫn tích thêm từng chút. Cứ thế này thì làm thế nào cho phải nha?
Triệu Thất thở dài, cúi đầu lau mặt. Đang định bò tới, chợt nghe phía trên có tiếng thứ gì đứt vỡ.
Gay rồi!
Hắn biến sắc, dùng cả tay cả chân lùi về sau, vừa bò đến lề tủ thuốc, tiếng răng rắc kia đã biến thành ầm ầm rơi rụng. Hắn không dám do dự, vội vàng trượt xuống, ngay lúc chân vừa chạm đất, nóc nhà phía trên “uỳnh” một tiếng rồi thủng, một bóng người rơi xuống.
Đó là Thẩm Lan Khanh.
Hắn ta nằm ngửa trên phế tích ngói vụn, đôi mắt trống rỗng nhìn bầu trời đêm qua lỗ thủng trên nóc nhà, không có bất kỳ ánh sáng, chỉ có bóng đêm hư vô.
Triệu Thất nghi ngờ thứ nằm đó là một cái xác, ngơ ngác nhìn một lúc mới phát hiện lồng ngực hắn ta còn đang phập phồng.
“Huynh ấy… sẽ chết phải không?” Triệu Thất thấp giọng hỏi Nhạc Thính Tùng.
Nhạc Thính Tùng do dự suy nghĩ, cuối cùng gật đầu.
Triệu Thất cúi đầu nhìn cái sào tre trên tay.
Đầu óc hắn trống rỗng, một hồi nghĩ mình còn chưa kịp ra tay, Nhạc đại hiệp đã tốc chiến tốc thắng, đúng là uổng phí một hồi công sức. Một hồi lại nghĩ sao Thẩm Lan Khanh không thể sống, kết cục ngày hôm nay cũng coi như có tội thì phải chịu. Sau đó hắn lại nhớ tới Nhạc Kiệu, sau khi Thẩm Lan Khanh chết, nói không chừng còn muốn cướp ngôi vị hoàng đế ma của Nhạc Kiệu cũng nên.
Cuối cùng, chính hắn cũng không biết mình đang nghĩ gì, bây giờ phải làm gì, hắn gỡ con dao trên đỉnh sào tre xuống.
“A Kỳ?” Thẩm Lan Khanh nghe thấy tiếng động, hơi nghiêng đầu, mỉm cười nhìn Triệu Thất.
Nụ cười này dịu dàng mà suy yếu tái nhợt do bệnh trạng, Triệu Thất hoảng hốt, hắn như gặp lại cha. Hắn bình tĩnh lại, ảo giác tan, nơi đó vẫn là Thẩm Lan Khanh đang hấp hối.
Thẩm Lan Khanh không còn sống được bao lâu nữa, ta phải tìm hắn báo thù thế nào đây? Triệu Thất nghĩ.
Nên chửi hay nên đánh, hay dùng con dao này đâm vào thân thể sắp lạnh ngắt kia, làm cho Thẩm Lan Khanh nếm thử cảm giác khi bị dao đâm vào ngực là như thế nào?
Triệu Thất biết như thế sẽ đau nhường nào.
Đêm đông của năm năm trước, tự tay hắn dùng dao cắt da cắt thịt, trơ mắt nhìn máu từ ngực chảy ra. Đau nhức và sợ hãi thậm chí còn lạnh hơn cả gió tuyết, nhưng dù vậy, hắn vẫn đâm dao thứ hai…
Đột nhiên, Nhạc Thính Tùng đè tay lên vai Triệu Thất.
Lúc này Triệu Thất mới phát hiện mình đang run dữ dội. Nhiệt độ và sức mạnh của Nhạc Thính Tùng từ bả vai truyền tới, hắn không nhịn được nhích lại gần y.
“Ta… sắp chết rồi.” Lời nói đứt quãng, mấy chữ này khiến hắn ta hao phí rất nhiều sức lực, “Nhạc thiếu hiệp… ta thua tâm phục khẩu phục. Chỉ là… ta muốn xin lỗi, người ta không yên tâm nhất, A Kỳ…”
Triệu Thất không lên tiếng.
“Nợ ngươi, đời này ta không trả nổi.” Thẩm Lan Khanh cười thảm, “Ta chỉ có một tin, liên quan đến cha mẹ ngươi…”
Triệu Thất bỗng nhiên trợn tròn mắt. Thẩm Lan Khanh lúc này như ngọn đèn cạn dầu, tiếng nói cũng dần yếu đi.
“Ta ra lệnh cho người trong Trường Phi lâu dốc hết toàn lực, rốt cục cũng tra ra thân phận của họ…”
“Cái gì? Họ là ai?” Triệu Thất không nhịn được, đi đến bên cạnh Thẩm Lan Khanh, cúi người muốn nghe tiếp.
Nhưng mà ——
“Cẩn thận!” Nhạc Thính Tùng hét lên thất thanh.
Đúng lúc này, Thẩm Lan Khanh bỗng nhiên ra tay!
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, ngay lúc Triệu Thất khom lưng không hề phòng bị, đột nhiên cổ tay bị ghìm xuống, chân lảo đảo, đổ ập lên người Thẩm Lan Khanh.
Gay rồi!
Triệu Thất còn chưa kịp hiểu tại sao Thẩm Lan Khanh lại kéo mình, chóp mũi đã ngửi thấy mùi máu tanh sền sệt.
Hắn kinh hoảng rụt tay về, dao đã cắm trên người Thẩm Lan Khanh.
Máu trào ra từ vết thương, rất nhanh nhiễm đỏ ngói vụn, nhiễm đỏ mặt đất, Triệu Thất nhìn thấy một thứ quen thuộc, cuối cùng cũng nhớ ra, đó là miếng ngọc bội bị đập vỡ.
Nó im lặng nằm trong vũng máu, như bươm bướm bị xé mất cánh.
“Huynh lừa ta?!” Triệu Thất vừa kinh vừa sợ.
“Chết trong tay ngươi, ha…” Lúc sắp chết, trên mặt Thẩm Lan Khanh lộ ra nụ cười hài lòng, “Ta vĩnh viễn… là người thứ nhất… ngươi không quên được…”
Hắn ta nắm giữ lần đầu tiên Bạch Tuyết Kỳ động lòng, nụ hôn đầu tiên, lần đầu tiên cá nước vui vầy, là người đầu tiên hắn yêu, là người đầu tiên hắn hận, đồng thời, cũng là người đầu tiên hắn tự tay giết chết.
Sau này, cho dù gặp được ai, trải qua chuyện gì, là vui mừng hay đau thương, Triệu Thất đều sẽ nhớ tới Thẩm Lan Khanh. Hết thảy như mây trôi nước chảy, hình bóng ngày sau, đời này kiếp này, dây dưa không dứt!
“Huynh sai rồi.” Triệu Thất bỗng nhiên cười, ghé vào tai Thẩn Lan Khanh thì thầm, “Sau này ta sẽ sống rất tốt, sẽ không nhớ huynh, cũng không cố gắng quên huynh. Ta muốn cùng người ta yêu trải qua tất cả, đến tận khi bọn ta hồ đồ lẩm cẩm, cũng chỉ có thể nhớ nổi tên nhau.”
Hắn vốn cho rằng quên rất khó, vì hắn luôn nghĩ làm sao để quên đi. Nhưng bây giờ hắn mới biết, kỳ thực chuyện này rất đơn giản.
Chỉ cần sống tốt hơn ban đầu, chỉ cần bên cạnh là người hắn yêu, sinh mệnh hắn sẽ tràn đầy, cuối cùng sẽ buông tha cho tất cả.
Trời đã sáng.
Ánh nắng ban mai lướt qua khe cửa, nặng nề phủ lên góc áo Thẩm Lan Khanh. Mắt hắn ta vẫn mở trừng trừng, thân thể lạnh ngắt.
Triệu Thất ngồi dưới đất, xuyên qua lỗ thủng trên đầu, hắn thấy mấy chấm nhỏ chìm nổi trong nắng sớm.
“Đêm dài quá…” Hắn dụi mắt, lại không cách nào ngăn được nước mắt tràn mi. Càng lau càng nhiều, cuối cùng hắn che mặt, vùi đầu vào gối, lặng lẽ khóc lên.
Nhạc Thính Tùng ngồi bên cạnh hắn, cho hắn một cái ôm ấm áp.
Không cần nhiều lời, chỉ cần ở bên.
Hai người im lặng ôm nhau. Đến khi ánh mặt trời ấm áp chiếu lên, Triệu Thất đã thiếp đi.
Nhạc Thính Tùng nhìn vẻ mặt hắn lúc đang ngủ, giơ tay lai đi vệt nước chưa khô. Vậy nhưng vừa cử động đã phát hiện Triệu Thất đang nắm chặt ống tay áo của mình.
Hôn lên trán Triệu Thất một cái, Nhạc Thính Tùng không gỡ tay hắn ra, ôm ngang người lên, đi ra ngoài.
Văn Diễm đứng trước cửa, vẫn khuôn mặt lạnh như băng, vô cảm nhìn y chằm chằm.
“Chuyện ta đồng ý với ngươi cũng đã làm xong rồi, giờ Trường Phi Lâu là của ngươi.” Nhạc Thính Tùng hạ giọng, “Đừng làm việc bất nghĩa, nếu không, tự tay ta sẽ lấy mạng của ngươi.”
Văn Diễm cân nhắc một hồi, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Nhạc Thính Tùng cũng không quan tâm, ôm người đi thẳng. Cách đó không xa có một chiếc xe ngựa, mấy người cung cung kính kính đứng cạnh, thấy y đi tới, liền quỳ xuống đất muốn hành lễ.
“Nói nhỏ thôi.” Nhạc Thính Tùng ngăn bọn họ lại, nhẹ nhàng thả Triệu Thất vào trong xe, sau đó lấy ra một phong thư. Trên phong thư có dấu Long Trảo nho nhỏ, dưới nắng mặt trời phát ra ánh kim lấp loé.
“Các ngươi mang thư này về.” Nhạc Thính Tùng nói, “Hoàng đế xem xong chắc chắn sẽ hiểu.”
Đám người kia nhìn nhau, một lúc sau mới có người tiến lên, tiếp nhận phong thư nặng ngàn cân này.
Rốt cục cũng đuổi được đám người này đi, Nhạc Thính Tùng nhảy lên xe ngựa. Xe giật giật, tiếng nói mơ mơ màng của Triệu Thất truyền đến: “Này, định đi đâu vậy?”
Trời xanh vô ngần. Chân trời có đám mây nhạt như cánh chim bay, lại như phượng hoàng giương cánh phi thiên.
Nhạc Thính Tùng mỉm cười. Y quất roi, ngựa hí lên, rầm rầm chạy về phía trước.
“Chúng ta về nhà!”