Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhạc Thính Tùng hết nhìn Triệu Vũ Thành lại nhìn qua Triệu Thất, mơ hồ không rõ lời này có ý gì.
“Triệu Thất, ngươi không đúng rồi. Dù gì cũng là chỗ quen biết, chuyện vui lớn như vậy sao còn giấu Nhạc hiền đệ.” Triệu Vũ Thành lắc đầu một cái, tuy trách cứ nhưng ngữ điệu lại sủng ái dị thường, Triệu Thất nghe xong mà nổi cả da gà.
“Ta…” Triệu Thất cảm thấy cổ họng đắng nghét, không biết bị thứ gì chặn lại, chỉ bỏ ra một chữ rồi cũng không nói được câu gì.
Mà chỉ nhiêu đó cũng đủ khiến Nhạc Thính Tùng hiểu ra đáp án. Y giơ tay xoa mi tâm, suy nghĩ chốc lát, mở miệng hỏi: “Là hắn cưỡng bách ngươi?”
Một câu ngắn ngủi nhưng nặng tựa ngàn cân, Triệu Thất mơ hồ cảm giác trong không khí tràn ngập uy hiếp bức người. Hắn hơi rung động, đang muốn mở miệng, lại nghe Triệu Thập nói: “Nhạc thiếu hiệp, bây giờ ngươi không nên tùy tiện dùng nội lực. Ngoại lực vào cơ thể, nội tức hỗn loạn, nếu càng cưỡng ép thôi thúc, chỉ sợ sẽ tẩu hỏa nhập ma.”
Tẩu hỏa nhập ma?
Triệu Thất không biết võ công, cũng không biết Triệu Thập làm sao nhìn ra được, nhưng hắn nghe qua từ này rất nhiều lần, đáy lòng run rẩy. Lúc mở miệng nói chuyện cũng lưu loát hơn rất nhiều: “Dĩ nhiên không phải. Ta không gạt ngươi, kỳ thực ta và lão gia trước đây… tốt hơn, nhưng sau đó xảy ra chút hiểu lầm, huynh ấy có hơi tức giận. Hiện tại hiểu lầm đã được tháo gỡ, chúng ta cũng tiêu tan hiềm khích lúc trước, chuẩn bị thành thân.”
Nhạc Thính Tùng cực lực kiềm chế tức giận: “Đã như vậy, tại sao ngươi còn bảo Tiểu Mông nói với ta chuyện thành thân?”
“Cái gì?” Triệu Thất kinh ngạc chớp mắt mấy cái, “Nó nói thế nào?”
“Nó nói ngươi cảm thấy ta rất tốt, bảo ta nhanh chóng thành thân với người mình thích.”
Triệu Thất thầm mắng nhãi con kia làm việc mơ mơ hồ hồ, truyền một câu cũng không xong, nhanh chóng giải thích: “Lúc đó ta nói là, ta không muốn với ngươi nữa, bảo ngươi đi tìm người ngươi thích mà thành thân đi thôi.”
“Người ta thích chính là ngươi, ngươi còn bảo ta đi tìm ai?!”
“Mặc dù trước chúng ta rất tốt, nhưng chuyện như vậy ấy mà, chỉ cần thoải mái là được rồi, không phải là không ai không được.” Triệu Thất dùng dáng vẻ người từng trải để khuyên răn, “Sau này ngươi sẽ gặp nhiều người hơn, chắc chắn sẽ có người mà ngươi thích…”
“Được rồi!” Nhạc Thính Tùng nổi nóng ngắt lời hắn, “Sau này ta gặp được ai thì cũng không phải ngươi, làm sao ta thích được?”
Triệu Thất nhất thời im lặng, trong lòng đau đớn lại vui sướng. Thế nhưng nhìn sắc mặt Triệu Vũ Thành, hắn vẫn nhẫn tâm, cười hi hi ha ha: “Nhưng ta không muốn ở cùng với ngươi nữa. Không nói những chuyện khác, người giang hồ các ngươi đánh tới đánh lui, ta sợ đến ngủ không ngon, làm sao thoải mái tự tại như ở đây được? Hơn nữa lão gia đối xử với ta cũng rất tốt, Triệu phủ lại có nhiều tiền như vậy, ở đây làm phú gia, tốt hơn phiêu bạt lang chạ khắp nơi cùng ngươi rất nhiều.”
“Đúng vậy, Nhạc hiền đệ.” Triệu Vũ Thành cũng nói, “Triệu Thất tính cách ngoan liệt, nếu như có chỗ đắc tội, ngu huynh thay hắn bồi tội —— bất quá, ngươi thử nghĩ kỹ lại xem, hắn có từng nói thích ngươi không? Từ trước đến giờ hắn chỉ thích đùa bỡn lòng người, ngày sau ta sẽ quản giáo cẩn thận…”
Nhạc Thính Tùng như bị sét đánh, thần sắc lăng lăng. Những lời Triệu Thất từng nói y đều ghi tạc trong lòng, làm sao không biết Triệu Vũ Thành nói thật?
Hắn chưa từng mở miệng nói thích y.
Triệu Thất thấy mặt y trắng nhách, không đành lòng nhìn nữa, bước nhanh chạy đến bên giường, lấy quyển sách từ dưới chăn ra. Lúc lấy sách, tay hắn run lên lẩy bẩy, nửa đồng tiền rớt xuống chân phát ra âm vang vô cùng nhẹ. Triệu Thất nhặt lên giấu lại dưới gối, chỉ cầm sách ra.
“Trả ngươi.” Triệu Thất đưa sách tới, thanh minh, “Ta trả vật này lại cho ngươi, chúng ta coi như thanh toán xong. Sau này ta cũng coi như người có thân phận, ngươi đừng ỷ lại vào ta.”
Trong thời gian ngắn ngủi, Nhạc Thính Tùng như tỉnh táo lại từ trong đả kích.
Y vốn không phải người sẽ sa vào bi thương, lòng dạ cũng thoáng hơn Triệu Thất nhiều, coi như nhất thời thương tâm cũng sẽ không kéo dài quá lâu, càng không giống Triệu Thất hãm sâu vào bùn xưa mộng cũ, ngơ ngơ ngác ngác không có cách nào tự kiềm chế.
Yên lặng tiếp nhận quyển sách, lật hai trang, Nhạc Thính Tùng bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Những chữ này đều là ngươi viết?”
Triệu Thất ngẩn ra, nhớ tới con tôm kia, lại còn vết tích mình viết bậy bạ, chột dạ gật đầu.
“Đây là đồ sư phụ cho ta, bị ngươi làm hỏng như vậy, chúng ta không thể thanh toán xong được.” Nhạc Thính Tùng hạ giọng, “Ngươi phải đền cho ta.”
Triệu Vũ Thành cười: “Không biết hiền đệ muốn vật gì? Chỉ cần ngu huynh có, tất sẽ dâng tặng hai tay.”
Ánh mắt Nhạc Thính Tùng xẹt qua Triệu Vũ Thành, bình tĩnh rơi trên người Triệu Thất.
“Ta chỉ có hai vấn đề muốn hỏi ngươi. Ngươi nói thật với ta, chúng ta như vậy xóa bỏ; nhưng nếu ngươi nói dối, thì cho dù lên trời hay xuống âm phủ, ta cũng sẽ không tha cho ngươi.” Đợi Triệu Thất chần chừ gật đầu, Nhạc Thính Tùng mới nghiêm túc hỏi: “Thứ nhất, ngươi có phải là người ta muốn tìm không?”
Triệu Thất nói như đinh chém sắt: “Không phải.”
“Tốt, vấn đề cuối cùng.” Nhạc Thính Tùng nhìn thẳng vào mắt Triệu Thất, “Ngươi —— có từng thích ta chưa?”
Triệu Thất há miệng.
Từ trước đến giờ việc nói dối với hắn chỉ đơn giản như ăn cơm uống nước, nhưng lúc này, hai chữ kia như có sức nặng ngàn cân, khó khăn bò ra từ cổ họng đẫm máu, đè lên đầu lưỡi hắn, lạc qua hàm răng, làm cho hắn phí hết sức lức mới đưa được chúng ra khỏi miệng.
“Chưa từng.” Triệu Thất trầm giọng nói.
Nhạc Thính Tùng không nổi giận cũng không chất vấn. Y thở ra một hơi, bình tĩnh gật đầu, giống như tiếp nhận đáp án này.
Triệu Vũ Thành cười khẽ một tiếng, cảm thấy vô cùng thú vị.
“Chúng ta hảo tụ hảo tán.” Triệu Thất quan sát sắc mặt của y, cẩn thận từng li từng tí rót hai chén trà, đưa cho Nhạc Thính Tùng một chén, tự mình cầm lên một chén, cười miễn cưỡng, “Ta cũng không có gì có thể cho ngươi. Chỉ có thể uống cùng ngươi chén này, chúc ngươi… một đời vui vẻ bình an.” Dứt lời, hắn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Nhạc Thính Tùng nhìn Triệu Thất, không cầm chén trà, chỉ khom lưng cầm lấy cái lồng đèn rơi trên đất, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
“Lời của ngươi, ta hiểu.”
Nói xong, y uống cạn chén trà, cái chén lại bị y ném trên mặt đất, vỡ tan tành.
Mảnh sứ trắng nhợt văng tứ phía, như đoá ngọc lan héo tàn. Triệu Thất ngơ ngác nhìn theo, lúc ngẩng đầu lên, hắn không thấy bóng dáng Nhạc Thính Tùng.
Y đi rồi.