Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Triệu Vũ Thành ngồi một lát, tựa hồ nói chút gì. Triệu Thất thầm kinh hoàng, chỉ ậm ừ theo tiếng, không dễ dàng cầm cự đến lúc gã rời đi, đi tới đi lui vài vòng trong phòng.
Y biết không?
Nhớ tới lời nói sau cùng của Nhạc Thính Tùng, lòng Triệu Thất nặng trịch, lại có mấy phần nhảy nhót âm thầm sinh ra.
Có lẽ là biết, không thì y cũng sẽ không nói như vậy.
Lồng đèn trên bàn là Triệu Thất cố ý đặt ở đó. Đây là phần thưởng dành cho người đoạt giải nhất đố đèn ở trấn Nam Thuỳ, mới nhìn chỉ có đèn, nhưng nếu xoay tròn hai vòng, thì có thể tìm ra bí ẩn bên trong. Vừa rồi Triệu Thất cố ý xếp đặt ở đó, là muốn Nhạc Thính Tùng chú ý tới nó —— nói đến cùng cũng là do Bạch Tuyết Kỳ kia mang cho hắn linh cảm.
Triệu Thất không biết trình độ Nhạc Thính Tùng như thế nào, trước hết thử một phép thử đơn giản.
“Đi vào lạc lối” là câu đố của người thứ nhất, đáp án là chữ “Triệu”.
Nhìn vẻ mặt Nhạc Thính Tùng, hiển nhiên là đã đoán ra, cho nên y mới hỏi Triệu Vũ Thành. Mà Triệu Vũ Thành đúng lúc xuất hiện giống như xác nhận suy đoán của y.
Quan trọng nhất, vẫn là câu nói sau cùng kia.
“Cùng ngươi uống rượu”, ý tức xuân phân; mà “Một đời vui vẻ bình an”, thì lại ám chỉ giờ sửu.
Hai ngày sau chính là xuân phân. Việc luyện công của Triệu Vũ Thành đã tiến vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, ban đêm không gặp người, chính là cơ hội bỏ trốn tốt nhất. Tuy Triệu Thất không thể chờ được nữa nhưng hắn cũng biết mình cần ít nhất hai ngày để chuẩn bị, đồng thời làm người trong Triệu phủ buông lỏng cảnh giác.
Lần này, hắn nhất định phải thành công.
Triệu Vũ Thành cho rằng có thể dùng thống khổ làm cho hắn sợ hãi, dùng liêm sỉ khiến hắn thụt lùi. Nhưng gã quên rồi, cái người đã quen chịu thống khổ, vứt bỏ liêm sỉ mới là hắn chân chính.
Ngày hôm qua, Triệu Thất lăn qua lộn lại suy nghĩ một buổi tối. Những lời Triệu Vũ Thành nói như tiếng ong vo ve bên tai, hắn bịt kín lỗ tai vẫn không cách nào ngăn nổi âm thanh tiến vào đầu óc. Nhiều lần, hắn muốn quyết định cắt đứt cùng Nhạc Thính Tùng, thế nhưng tâm can tì phế đau không thở nổi, chỉ cần nghĩ đến việc sau này sẽ không còn được gặp lại Nhạc Thính Tùng liền cảm thấy đau đến tận xương tuỷ.
Khi ánh nắng ban mai rọi vào phòng, hắn chợt nhớ đến những lời Nhạc Thính Tùng từng nói.
Y nói có một cánh cổng môn phái bằng mã não xây trên mặt nước, lúc mặt trời lặn sẽ tỏa ra ánh sáng lung linh, đẹp cực kỳ.
Lúc mới vừa nghe thấy, Triệu Thất còn nghi ngờ Nhạc Thính Tùng nói bừa dỗ hắn. Thế nhưng dần dần, hắn bắt đầu tin chắc đây là thật.
Nếu như bây giờ ta đứng trên mặt hồ ấy, sẽ thấy cảnh tượng gì nhỉ?
Triệu Thất tưởng tượng, mỗi một bức tranh đều khác nhau bất đồng. Nhưng dù như thế nào, cũng có Nhạc Thính Tùng đứng bên cạnh hắn.
Đúng vào lúc này, hắn đột nhiên phát hiện, hoá ra mình thật sự rất muốn rất muốn cùng Nhạc Thính Tùng ngắm cảnh sắc mỹ lệ như thế. Nó không còn là huyễn ảnh để vượt qua từng ngày đau đớn, mà là tương lai.
Hắn không bỏ được.
Coi như những lời Triệu Vũ Thành nói sẽ thành sự thật, coi như sau này hai người sẽ tách ra, nhưng vậy thì thế nào? Hắn vốn là kẻ không cần mặt mũi, tầm nhìn thiển cận, không nhìn thấy những thứ quá xa xôi, chỉ có thể nhìn thấy điều trước mắt.
Triệu Thất chỉ muốn ở cạnh Nhạc Thính Tùng.
Hắn không muốn lại trở về quỳ gối dưới chân người khác như một con chó, hắn muốn đứng cạnh Nhạc Thính Tùng như một con người. Bọn họ sẽ cùng đi rất nhiều nơi, đến xem rất nhiều phong cảnh, có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, sẽ gặp phải khó khăn, nhưng Nhạc Thính Tùng rất lợi hại, hắn cũng sẽ học cách trở nên hữu dụng.
Nhạc Kiệu không phải người tốt, hắn muốn nhắc nhở Nhạc Thính Tùng. Mỗi lần Triệu Vũ Thành hành động đều sẽ ghi chép lại cẩn thận, hắn biết chỉ cần lén lút chiếm được phần ghi chép kia, những bố trí bẫy rập của Triệu Vũ Thành rồi sẽ chẳng là gì.
Triệu Thất bắt đầu nghiêm túc lập kế hoạch.
Hắn không muốn rút vào trong lớp vỏ dày xấu xí kia nữa, hắn muốn tiến về phía trước.
Triệu Thất thích một người là toàn tâm toàn ý, cái gì cũng không sợ. Hắn từng nghĩ mình quên rồi, nhưng Nhạc Thính Tùng một lần nữa làm cho hắn nhớ.
Đúng đấy. Hắn thích Nhạc Thính Tùng nói mấy câu ngu ngốc, thích dáng vẻ lúc y cười với mình, thích y nhẹ nhàng chạm vào sống lưng truyền nhiệt độ cho hắn.
Hắn thích y.