Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc này đã gần đến hoàng hôn, sơn sắc phủ xuống đất trời, bóng cây lay động, mưa phùn lất phất trong gió, Triệu Thất cõng Nhạc Thính Tùng, mỗi một bước đi, chân phải đều thấy đau như sắp gãy.
Đường núi trơn trượt không dễ đi. Hơn nữa Nhạc Thính Tùng vừa cao lại nặng, Triệu Thất bước một bước mà trượt bốn, năm bước, có một lần suýt nữa cõng Nhạc Thính Tùng ngã chổng vó. Vì vậy, hắn không thể làm gì khác hơn là tận lực dựa vào khúc cây, mỗi một bước đều đi rất cẩn thận. Tuy như thế cổ chân càng đau, nhưng an toàn hơn rất nhiều.
Lo Nhạc Thính Tùng bị cành cây cào lên mặt, lúc hắn đi còn thường xuyên quay đầu lại nhìn. Nhạc Thính Tùng vẫn nhắm nghiền hai mắt, khuôn mặt thản nhiên, Triệu Thất rất muốn cắn y một cái.
“Tiểu tử ngươi ăn cái gì để lớn thế, sao béo tốt như vậy?” Triệu Thất nhỏ giọng thì thầm. Lúc hắn mười sáu, mười bảy tuổi có một đợt bị thiếu ăn, mỗi ngày chỉ có thể núp trong lồng tre ngủ, bỏ lỡ thời kỳ phát dục. Nếu không, hắn cảm thấy mình nhất định có thể to con cường tráng hơn Nhạc Thính Tùng nhiều.
Nếu như vậy, bây giờ chắc chắn hắn có thể quắp Nhạc Thính Tìng chạy đi như bay. Triệu Thất hỉ tư tư làm mộng ban ngày.
Hắn nhất định phải nghĩ bậy nghĩ bạ không ngừng, như thế mệt nhọc và đau đớn sẽ rất nhanh tách ra khỏi ý thức.
Cũng không biết đi được bao lâu, Triệu Thất chẳng gặp người nào. Nhưng theo sắc trời dần muộn, hắn đã có thể nhìn thấy ánh lửa lẻ tẻ bên kia núi.
Đoạn này khoảng cách không ngắn, hơn nữa mưa phùn mờ mịt, sắc trời ảm đạm, hắn thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, Nhạc Thính Tùng sau lưng nhẹ nhàng nhúc nhích.
“Ngươi tỉnh rồi à?” Triệu Thất nhỏ giọng hỏi, “Khá hơn chút nào không?”
Nhạc Thính Tùng vỗ vai hắn, ra hiệu cho hắn thả mình xuống.
“Bên kia có cây, chúng ta đi đến đó.” Triệu Thất run rẩy cõng y muốn đi tiếp, lại bị Nhạc Thính Tùng xoa miết cần cổ, ngứa đến run lên một cái.
Nhạc Thính Tùng nhẹ nhàng trượt xuống, một tay nắm eo Triệu Thất, mang theo hắn lên lên xuống xuống rồi trốn dưới tàng cây đại thụ.
“Ngươi điều tức xong rồi à? Có đói bụng không?” Triệu Thất xoa hai tay bị nước mưa xối ướt, lấy nửa con thỏ từ trong bọc hành lý ra đưa cho y, “Có người đuổi tới, ngươi ăn một chút đi, chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi đi.”
Nhạc Thính Tùng lắc đầu, đẩy đồ ăn trở về, y cúi mình xuống. Đưa tay nắn cổ chân Triệu Thất.
“Không thương tổn xương cốt.” Giọng điệu của y trầm thấp dị thường, “Nhưng phải tìm đại phu càng sớm càng tốt.”
Mắt thấy trên mặt y tất cả đều là tự trách và ảo não, Triệu Thất vội an ủi: “Không sao đâu, ta hết đau rồi, ngồi một lát là khỏi ấy mà. Đúng rồi, còn chưa nói cho ngươi…”
Hắn kể lại những chuyện xảy ra một lần. Vẻ mặt Nhạc Thính Tùng vẫn như trước, nghe đến cuối, mới thản nhiên nói: “Lưu Thanh bị thương không nặng, lúc ra khỏi Triệu phủ còn rải ký hiệu dọc đường, người gã hẹn chắc cũng đuổi kịp rồi.”
“Ta đã nói mà, sắp chết rồi sao còn nhiều lời như vậy.” Triệu Thất đắc ý hừ lạnh, “May mà ta đã dự kiến trước, lột sạch y phục gã, không thì lại bị gã lừa không rồi.”
Nhạc Thính Tùng nhìn hắn một hồi, sờ sờ đầu hắn. Triệu Thất phát hiện tay y phát run, định hỏi có phải y lạnh hay không, bỗng nhiên bị ôm vào một cái ôm thật chặt.
“Các ngươi nói… ta đều nghe được.”
Triệu Thất sững sờ.
“Ta, ta không biết ——” Nhạc Thính Tùng dừng lại. Cánh tay y mạnh mẽ như vậy, giống như muốn ghìm Triệu Thất vào trong xương thịt, lại giống như muốn chia sẻ cùng hắn tất cả quá khứ đau thương thống khổ, vì hắn chống đỡ hết thảy thương tổn.
Y có vô số lời muốn nói cùng Triệu Thất, nhưng cuối cùng, thiên ngôn vạn ngữ chỉ hóa thành một câu.
“Xin lỗi, ta đến chậm.”
“… Dưa ngốc.” Triệu Thất cười híp mắt, ngửa đầu chà xát gò má, ánh mắt ẩm ướt mà sáng ngời, “Ta không trách ngươi.”
Vạn vật yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách.
Bọn họ hôn nhau dưới tàng cây. Không biết vì nước mưa hay vì cái gì khác, nụ hôn này ướt nhẹp, mang theo chút vị mặn, nhưng vẫn làm lòng người say mê ngọt ngào.
Vào lúc này, tất cả đều biến mất. Khắp thế gian chỉ tồn tại duy nhất người trước mắt, và chỉ có nụ hôn này.
Phảng phất như vừa kết thúc hành trình dài dằng dặc, rốt cục cũng đi đến điểm cuối. Triệu Thất mãi cho đến khi thở hổn hển, vẫn ôm lấy cổ Nhạc Thính Tùng không tha.
“Hô, tiểu tử ngươi lại dám giả bộ ngủ, thực sự quá không thành thật.” Chờ bình phục hô hấp, hắn vươn ngón tay điểm mũi Nhạc Thính Tùng, bỡn cợt nói, “Yêu tinh lừa người, ngươi còn có lời gì để nói không?”
“Cái này là vì công pháp mà.” Nhạc Thính Tùng nhẹ nhàng nắm ngón tay Triệu Thất. Phía trên ghim một ít châm gỗ nhỏ, có nhiều chỗ hơi phát sưng, bị vỏ cây thô ráp làm trầy da, vô cùng đáng thương mà thấm máu. Nhạc Thính Tùng giúp Triệu Thất xử lý những vết thương này, giải thích: “Lúc ta điều tức cũng có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài, chỉ là nội lực gom lại, không thể tùy tiện lộn xộn.”
Y không nói cho Triệu Thất biết, do lần này bức ép thức tỉnh mà nội thương của mình lại tăng thêm một chút.
Triệu Thất cũng không nghĩ ra điểm này, nhìn thấy Nhạc Thính Tùng tỉnh lại liền cho là y gần như khỏi hẳn. Lại lấy đồ ăn từ trong bọc đồ ra, mắt lom lom nhìn y.
Nhạc Thính Tùng lần này không từ chối. Bọn họ ngồi cạnh nhau, dùng nhiệt độ của nhau để sưởi ấm cơ thể, chia sẻ thức ăn chẳng hề phong phú, còn nói những lời ngốc nghếch.
Lúc này, mưa đã tạnh, mây tan bớt. Hai người đỡ nhau, tiếp tục đi vào con đường không biết trước.
Phía trước vẫn là bóng đen không thấu. Thế nhưng Triệu Thất biết, mặt trời giấu dưới đỉnh núi, bọn họ chỉ cần đi tới là có thể nhìn thấy nắng sớm ban mai, mặt trời mọc lên ở phương đông, mang đến quang minh vạn trượng.
Đến lúc đó, bất kể xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng sẽ không rời xa nhau.
Triệu Thất đã quyết định như thế.