Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan
  3. Chương 41
Trước /163 Sau

Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan

Chương 41

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Khương Thời Niệm bị anh ôm chặt vào lòng, gương mặt cô được bao bọc giữa vai và cánh tay anh, hơi lạnh từ gió đêm mang đến dần rút khỏi cơ thể thay vào là hơi ấm bốc lên do da thịt tiếp xúc với nhau, ngay khi cả hai vừa đến gần nhau hơi thở ấm nóng lập tức quấn lấy nhau.

Thực sự là anh, không phải nhìn nhầm.

Anh kề sát lại gọi “trưởng quan” làm tai của Khương Thời Niệm tê dại. Thật kỳ quái, vì sao nhiều người trong đoàn khách mời gọi như vậy cô cảm thấy chỉ là nói đùa, nhưng cũng hai từ này qua miệng của anh lại mang giọng điệu trêu người như vậy chứ.

Có thể là do… bị anh tuỳ tiện thêm từ “của tôi” vào sao?

Đồng thời, Khương Thời Niệm cũng hiểu rằng ánh mắt mà cô cảm nhận được khi đó không phải do suy nghĩ nhiều. Có lẽ Thẩm Diên Phi đã đến nhưng anh không xuất hiện ngay tránh gây ảnh hưởng việc ghi hình của cô, chắc chắn chỉ đứng ở nơi bí mật quan sát cô.

Khương Thời Niệm vẫn còn bị sốc vì sự xuất hiện đột ngột của anh, cô rầu rĩ buột miệng nói: “Không lâu lắm... Em chỉ mới rời khỏi Bắc Thành vào trưa ngày hôm qua, tính cả mấy ngày trước anh bận ở công ty, tổng cộng chỉ khoảng bốn ngày…”

“Nhưng thật ra không phải bốn ngày.” Cổ Thẩm Diên Phi kề sát mặt Khương Thời Niệm, thanh âm khẽ lay động cô: “Ban ngày anh ở công ty, đêm khuya về nhà, do em không tỉnh lại nên thành ra em không gặp anh, còn anh ngày nào cũng gặp em, tính ra chỉ mới xa nhau một ngày rưỡi.”

Khương Thời Niệm không hiểu suy nghĩ của anh cho lắm, nếu là một ngày rưỡi, chẳng phải sẽ ngắn hơn sao? Sao có thể nói đã lâu không gặp?.

Thẩm Diên Phi ôm eo đè trên người cô, không nhanh không chậm nói: “Xem ra bà Thẩm thật sự không hiểu. Đôi vợ chồng chỉ mới kết hôn một tuần, còn trong thời gian hưởng tuần trăng mật, em đã bỏ mặc ông xã ở nhà một mình, còn bản thân vui vẻ cống hiến cho sự nghiệp, hành vi này thật không có trách nhiệm chút nào.”

Anh chậm rãi nói: “Một ngày rưỡi phòng không gối chiếc được xem là quá dài rồi, nếu không phải em vội vàng trốn đi như vậy, có lẽ một chút thời gian kéo dài nào cũng không cho em.”

Khương Thời Niệm miệng cứng đơ không nói nên lời, theo bản năng cào cào vào áo sơ mi bên hông anh. Trong lòng cô và anh đều biết chuyện trốn ra ngoài này, nếu không nói thẳng có lẽ còn có thể giả vờ yên bình, nhưng dường như anh cố tình điềm nhiên như không có gì mà nói ra, muốn lảng tránh cũng không được.

Lần này anh cố ý bỏ thời gian đến đây... để bắt cô?

Góc nhà sàn tuy tối om nhưng không phải là không có chút ánh sáng nào, bên cạnh có người lục đục nối đuôi nhau đi qua, nhìn thêm vài lần là có thể phát hiện ra điều bất thường.

Khương Thời Niệm lo lắng sẽ thu hút sự chú ý của tổ chương trình gây ảnh hưởng không tốt đến Thẩm Diên Phi. Cô không dám lộn xộn đành phải ngoan ngoãn dựa vào ngực anh, vừa gặp mặt đã bị anh đưa ra vấn đề sắc bén như vậy cô cũng không còn chỗ để trốn.

Khương Thời Niệm hít một hơi thật sâu chuẩn bị định giải thích với anh, nhưng sau đó nhớ đến lời đạo diễn vừa nói: “Ông chủ mới kết hôn đến đây để hưởng tuần trăng mật” cô ngập ngừng không chắc chắn hỏi: “Anh đến tìm em tính sổ hay là…”

Thẩm Diên Phi cười nhạo, thản nhiên hỏi: “Tìm vợ hợp pháp của bản thân tính sổ với hưởng tuần trăng mật, hai chuyện này có mâu thuẫn sao?”

Khương Thời Niệm sững sờ, cho anh ấy thực sự muốn hưởng tuần trăng mật? Lịch trình bận như vậy, lấy thời gian ở đâu?

Thẩm Diên Phi đã tiếp tục nói, không cho cô cơ hội đặt câu hỏi, cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn sườn mặt sắc sảo của anh dưới ánh sáng mỏng manh, sống mũi cao thẳng và hàng lông mi phản chiếu một chút ánh sáng bên ngoài, liếc mắt nhìn một cái cũng chói mắt.

“Khương Thời Niệm, em cho rằng vì sao sau ngày cưới của hai ta, anh bắt đầu ở lại công ty tăng ca từ sáng đến tối, tổ chức cuộc họp suốt một tuần là vì cái gì?”

Khương Thời Niệm nghiêm túc nói: “Không phải bởi vì…”

Cô có chút ngượng ngùng đè thấp giọng nói: “... Em đang tới kỳ kinh nguyệt anh làm gì cũng không tiện, ở nhà cũng không cần thiết nên ra ngoài làm việc là chuyện bình thường. Vốn dĩ anh kết hôn là chuyện ngoài ý muốn, đã vậy còn trì hoãn không ít công việc kinh doanh.”

Khương Thời Niệm cảm thấy sau khi cô nói xong hai câu kia, hơi thở của Thẩm Diên Phi hình như có chỗ không đúng lắm. Một lúc sau, hình như trên đỉnh đầu cô phát ra tiếng cười không rõ lắm, tâm tình mờ mịt không rõ, không thể hiểu ý nghĩa sâu xa.

Trong phút chốc, cô suýt nữa cho rằng anh đang tức giận nhưng thực sự không có khả năng. Ông chủ Thẩm đây rất ít khi bày tỏ yêu thích rõ ràng, cảm xúc cũng sẽ không để lộ ra bên ngoài.

Trên người Khương Thời Niệm phủ một tầng mồ hôi mỏng, cô muốn cách xa anh một chút nhưng vừa mới lui lại một bước đã bị anh ấn trở về.

Anh lạnh lùng nói: “Anh gấp rút đẩy nhanh tiến độ kế hoạch để có thời gian hưởng tuần trăng mật với em. Nhưng sau khi anh kết thúc cuộc họp cuối cùng trở về Vọng Nguyệt Loan, thứ chờ đợi anh là một ngôi nhà trống và tin vợ mình sắp lên máy bay rồi.”

Động tác của Khương Thời Niệm ngay lập tức cứng đờ, cô sững sờ mất vài giây vì sự việc ngoài dự liệu này, trái tim bất chợt co rút nhìn vẻ mặt của Thẩm Diên Phi.

Nửa khuôn mặt anh bị che khuất sau bóng nhà sàn và khóm trúc đang lay động, anh không chút biểu cảm chậm rãi nói tiếp: “Tuần trăng mật đã được sắp xếp ổn thỏa từ trước, chỉ là anh sợ không thể đúng hạn nên không nói cho em biết sớm. Đáng tiếc trợ lý không kín miệng, hôm qua ông nội vô tình biết được, kế đó cả nhà họ Thẩm đều biết.”

Ông chủ Thẩm hạ tầm mắt nhìn xuống Khương Thời Niệm, từng chút phác họa gương mặt cô rồi kiên định nói thêm: “Mấy chú bác cô dì trong lòng chỉ có dã tâm sau khi nghe tin vợ anh bỏ trốn, tuần trăng mật cũng thất bại, họ lại chất vấn tình hình hiện tại của cuộc hôn nhân này, tất cả bọn họ đều chờ xem kịch hay, còn muốn tận dụng cơ hội này kiếm vài món hời từ anh. Ngay cả khi anh đến Vân Nam, không thể đếm được họ sắp xếp bao nhiêu kẻ bám đuôi lẩn trốn gần đây để chụp ảnh, muốn nắm bắt được nhược điểm của anh. Số lượng quá nhiều, muốn bắt hết là điều không thể.”

“Niệm Niệm” Anh chậm rãi gọi nhũ danh của cô, cúi thấp lưng xuống cọ cọ chóp mũi hơi thở nóng rực phả vào môi cô: “Chuyện này em định xử lý thế nào?”

Khương Thời Niệm hoàn toàn bị cảm giác tội lỗi lấn át.

Những chuyện Thẩm Diên Phi nói khiến cô không ngờ tới, cô cho rằng sau hôn lễ chắc là nhà họ Thẩm sẽ yên ổn một thời gian, cô không còn tác dụng gì nữa nên mới dứt khoát rời khỏi Bắc Thành.

Nhưng bây giờ nói gì cũng vô dụng, cô đã đồng ý ghi hình chương trình và phải đi mười ngày, trước khi đi mới nói cho Thẩm Diên Phi biết. Đây chính là vấn đề lớn nhất, cho dù tìm được bao nhiêu lý do thì xét cho cùng cô vẫn sợ anh phản đối nên đành làm trước nói sau.

Bây giờ thì hay rồi, càng gây rắc rối hơn, cô vừa rời đi chẳng khác nào phá vỡ cục diện mà ông chủ Thẩm gây dựng bấy lâu nay? Nghĩ đến việc anh đi sớm về khuya tích cực làm việc để có thời gian hưởng tuần trăng mật, cô càng cảm thấy khó chịu hơn.

Suy nghĩ đầu tiên của Khương Thời Niệm là cứu vãn sửa chữa.

Nếu gần đây có người nhà họ Thẩm đang nhìn chằm chằm muốn chụp ảnh để giao cho mấy vị chú bác như hổ đang rình mồi kia, chỉ cần cô và anh đủ thân mật thì tình hình có thể cứu vãn phần nào?

Khương Thời Niệm cau mày, khóe môi hơi mím lại vì lo lắng. Chờ cô lấy lại tinh thần muốn nói chuyện với Thẩm Diên Phi, vừa ngẩng đầu lên mũi của hai người đã chạm vào nhau, bây giờ cô mới nhận ra anh đang siết chặt vòng tay ôm trọn người cô trong chiếc áo khoác, chìm sâu hơn vào bóng tối, chỉ có một đường ranh giới mỏng manh giữa môi cô và anh.

Một lần nữa Khương Thời Niệm cảm nhận được loại giác môi lưỡi khô cạn quen thuộc quen thuộc này.

Cô vô thức liếm môi dưới nhẹ nhàng nuốt xuống cổ họng.

Cặp vợ chồng mới cưới sau khoảng thời gian chia cách, bọn họ trốn khỏi đoàn người ở trong bóng tối hôn nhau...

Cái này có tính là minh chứng cho tình yêu không?

Khương Thời Niệm nhìn dọc con đường không thấy có ai qua lại, cô âm thầm bấm móng tay vào lòng bàn tay cố gắng trấn tĩnh tâm trí.

Nếu bây giờ anh muốn hôn, cô sẽ phối hợp... đáp lại. Dù sao cũng không thể xác định chính xác số lượng ống kính và nơi chúng được giấu, chắc hơn nửa số đó sẽ nhìn thấy được.

“Thẩm Diên Phi…” Giọng nói Khương Thời Niệm trở nên mềm mại, môi dưới bị cắn hằn lên vài dấu răng xinh xắn: “Anh cảm thấy có cần phải… hôn môi.”

Anh khẽ hỏi: “Cái gì?”

Khương Thời Niệm cắn chặt răng, bị sự tự trách thúc đẩy nhắc lại: “Anh có thể hôn em cho bọn họ xem.”

Sự im lặng của anh khiến tinh thần cô bất an, một lúc sau cô nghe thấy giọng anh chậm rãi vang lên: “Bù đắp cho anh sao?”

“Đương nhiên.” Thật sự rất khó để cô cùng anh đi sâu vào vấn đề nhạy cảm này, nắm lấy vạt áo anh thúc giục: “Muốn… hay không muốn?”

Lông mi Khương Thời Niệm khẽ rung, cô không nhìn thẳng vào anh mà nhìn đi chỗ khác, trong lòng căng như dây đàn. Vài giây sau, cảm giác được anh hơi động đậy càng ngày càng gần, cô không chịu nổi nhắm mắt lại chờ anh hôn sâu.

Đôi môi dường như ăn quen bén mùi hơn ý thức của cô, khi hơi thở anh lướt qua, tất cả cảm giác thắm thiết quấn quýt cùng kích thích đan xen sâu sắc đều được khơi lên.

Hô hấp của Khương Thời Niệm hơi khó khăn, chịu đựng dây thần kinh đập dồn dập, môi tự nhiên nóng lên khô khốc cần làm ướt.

Tuy nhiên ngay lúc họ đang gần nhau nhất thì Thẩm Diên Phi hôn trượt qua, anh không làm gì mà chỉ vuốt tóc cô, thản nhiên nói: “Bà xã, anh không chấp nhận kiểu bồi thường này.”

Anh vừa dứt lời, bên ngoài hành lang có người chạy vào dùng loa gọi to: “Cô Khương, cô còn ở bên trong không? Đạo diễn tìm cô khắp nơi, chúng ta phải quay cảnh tiếp theo…”

Không lâu sau, điện thoại di động của Khương Thời Niệm có cuộc gọi đến, may mắn là nó chỉ rung lên, không gây ra âm thanh lớn thu hút sự chú ý của mọi người.

Chờ người gọi rời đi một khoảng, Khương Thời Niệm hắng giọng giả vờ bình tĩnh nghe điện thoại, nói rằng cô gặp sự cố nhỏ gây chậm trễ, sẽ lập tức đến đó ngay.

Khương Thời Niệm tránh cánh tay Thẩm Diên Phi, chui ra khỏi áo khoác anh xoay người định rời đi. Gió lạnh buổi đêm vừa thổi về phía cô, vai lập tức nặng trĩu, anh cởi áo ra khoác lên người cô: “Đi làm đi, gặp em sau.”

Ngực Khương Thời Niệm hơi trướng lên, không nói thêm gì với anh vội vã rời khỏi bóng tối quay trở lại con đường chính sáng sủa. Phía trước Đồng Lam đang ôm áo khoác chạy đi tìm cô, vẫy tay với cô từ phía xa.

Cô tiến lên phía trước vài bước, cuối cùng, khi sắp bước ra khỏi tầm mắt của anh, cô khẽ quay đầu lại, bóng dáng người đàn ông đã khuất hẳn trong bóng tối, chỉ còn một tia lửa ánh lên từ chiếc bật lửa màu bạc đang tỏa sáng trên đôi môi mỏng của anh, nhẹ nhàng lướt qua.

Quảng cáo
Trước /163 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tuyệt Sắc Tà Thần

Copyright © 2022 - MTruyện.net