Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong lòng Tần Lâm cảm động, dì Hai thực sự đối xử tốt với anh từ đáy lòng, người đầu tiên bà ấy nghĩ vào lúc này lại là anh.
Lâm Nguyệt Dao chau mày, nói.
"Mẹ đừng nói linh tinh, bố con vừa mới lên làm lãnh đạo đã nhét người vào công ty? Đây chẳng phải là khiến người ta bàn tán sao? Hơn nữa, Tần Lâm cũng không có bằng cấp gì, vào tập đoàn Mạnh Thị cùng lắm cũng chỉ làm bảo vệ".
Lâm Vũ nói: "Mặc dù lời của Nguyệt Dao nghe không được lọt tai, nhưng cũng có lý, tổng giám đốc Mạnh tin tưởng tôi mới cho tôi làm lãnh đạo, tôi vừa lên chức đã cho người nhà vào làm có chút không hợp, bên bệnh viện của Nguyệt Dao hỏi thế nào rồi?"
Lâm Nguyệt Dao không nói gì, bố mẹ đúng là quyết tâm kiếm việc cho Tần Lâm, cô ấy cũng hết cách.
May mà tâm trạng hôm nay của cô ấy tốt.
"Bên bệnh viện của con chưa thấy nói gì, chắc không có vấn đề gì, công việc của con dạo này cũng khá thuận lợi, lãnh đạo rất coi trọng con".
Sau chuyện tối hôm qua, không ít các vị lãnh đạo trong bệnh viện hỏi thăm tới Lâm Nguyệt Dao, mấy người trước đây cũng không mấy thân thiết, thậm chí chỉ quen chút ít cũng gọi điện thoại, nhắn tin lôi kéo quan hệ.
Dù gì thì cũng nghe nói Lâm Nguyệt Dao có quan hệ với Tần đại sư, tương lai sau này chắc chắn sẽ rất rộng mở, đến tổng giám đốc Mạnh cũng tôn kính, thần y chắc chắn là người tài của quốc gia.
Tổng giám đốc Mạnh là ai? Là nhân vật mà viện trưởng của bọn họ cũng không dám đắc tội.
Thậm chí chủ nhiệm Lưu cũng đích thân gọi điện cho Lâm Nguyệt Dao hỏi cô ấy đã nghỉ ngơi khỏe chưa, lúc đó Lâm Nguyệt Dao nói tới việc tìm công việc cho Tần Lâm chắc cũng không thành vấn đề.
Nghe thấy lời của Lâm Nguyệt Dao xong, Đường Mẫn cười không khép được miệng.
"Vậy thì tốt quá, nhà chúng ta ngày càng phát đạt, Tiểu Lâm đúng là phúc tinh của nhà chúng ta!"
Lâm Nguyệt Dao bĩu môi: "Anh ta có gì mà phúc tinh chứ, chỉ là anh ta gặp may thôi".
"Tôi nói cho anh biết, nếu tôi thật sự sắp xếp được công việc ở bệnh viện cho anh, anh đừng có mà tự đạp đổ chén cơm đi, đến lúc đó tôi sẽ rất khó xử, nghe rõ chưa?"
Tần Lâm bất đắc dĩ: "Chuyện việc làm, mọi người không cần phải lo cho cháu đâu...."
Đường Mẫn hôm nay rất vui, lập tức ngắt lời Tần Lâm: "Được rồi Tiểu Lâm, cháu không cần phải từ chối, khách sáo với dì Hai làm gì! Chuyện này cứ quyết định như thế đi, mau ăn cơm thôi!"
Nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của dì Hai, Tần Lâm cũng không nói gì.
Dù gì trước đây cũng là nhị tiểu thư của nhà họ Đường, bây giờ điều kiện gia đình mới tốt lên một chút bà ấy đã vui như vậy rồi, thực sự khiến người khác cảm thấy bùi ngùi.
Sau khi ăn cơm xong, Tần Lâm nói muốn xuống lầu đi dạo một vòng, sau đó liền ra ngoài.
Chỉ còn lại ba người, Lâm Vũ hỏi.
"Hôm nay lúc tổng giám đốc Mạnh tìm tôi nói chuyện, tôi có hỏi tại sao lại đề bạt tôi, ông ấy có nói tôi có quý nhân tương trợ".
"Hai người có nhớ không hôm qua Tiểu Lâm có nói rồi? Công việc của nó để nó giải quyết".
"Hai người nói xem, không phải do Tiểu Lâm giúp đó chứ?"
Lâm Nguyệt Dao lắc đầu: "Sao có thể chứ, anh ấy có ra ngoài bao giờ đâu, còn chưa quen với cuộc sống ở đây, sao có thể giúp bố được chứ?"
Đến cả Đường Mẫn cũng cảm thấy không thể nào: "Mặc dù Tiểu Lâm là đứa trẻ tốt, nhưng chuyện này có vẻ không liên quan đến nó".
Lâm Vũ chau mày: "Vậy thì lạ thật, quý nhân mà tổng giám đốc Mạnh nói rốt cuộc là ai?"