Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Về việc Từ Bằng giả vờ thì mọi người cũng không có biểu hiện gì.
Dù sao người ta cũng là người có tiền, hôm nay họp lớp cũng do người ta mời, vậy nên cứ để cho anh ta giả vờ thôi.
Mọi người đi theo lên lầu hai, khi đến gần phòng đặt, đột nhiên có một người đàn ông mặc áo khoác da từ phòng Thiên Tự Các đi ra rồi vào nhà vệ sinh, nhìn thấy Tần Lâm, anh ta có hơi sửng sốt, vốn dĩ cả mặt đỏ bừng vì uống rượu nhưng lúc này anh ta lại trở nên tỉnh táo hơn hẳn, sau đó vội vàng quay trở về phòng riêng.
Trong phòng Thiên Tự Các, Bùi Lương đang uống rượu, nhìn thấy đàn em đang luống cuống hốt hoảng, ông ta chợt cau mày.
“Làm gì thế! Nhìn thấy quỷ hay gì?”
Đàn em nói: “Bùi đại ca, còn đáng sợ hơn nhìn thấy quỷ nữa, em gặp Tần đại sư ngoài kia!”
Bùi Lương sửng sốt, nhất thời kích động đứng phắt dậy.
“Tần đại sư? Cậu ấy đến tìm tôi à?”
Bùi Lương đang tự hỏi, làm sao anh biết được khách sạn Kim Long này là sản nghiệp của ông ta?
Cảnh Tần Lâm chặt cưa bằng tay không đã tạo thành ám ảnh tâm lý cho Bùi Lương, một đại sư như vậy không phải là người mà ông ta có thể đụng vào được, vì vậy sau khi nghe ba chữ ‘Tần đại sư’, Bùi Lương đã tỉnh rượu ngay lập tức.
Đàn em nói: “Bùi đại ca, chắc là không phải đến tìm anh đâu, em thấy Tần đại sư đi cùng một đám người vào phòng Địa Tự Các rồi, hình như là họp mặt bạn bè”.
Lúc này Bùi Lương mới thở phào nhẹ nhõm, không phải đến tìm ông ta là tốt rồi.
Nhìn một lượt thức ăn còn trên bàn: “Mau, nhanh chóng dọn hết đi!”
“Đại ca, chỗ này còn chưa ăn, dọn thật sao ạ?”
“Bớt nhiều lời lại đi, mau dọn hết cho tao!”
Mấy tên đàn em vội vàng làm nốt công việc của phục vụ, mang hết tất cả các món sơn hào hải vị xuống, sau đó dọn dẹp sạch sẽ phòng riêng.
Giám đốc Vương thấy vậy, vội hỏi: “Bùi đại ca, xảy ra chuyện gì vậy?”
Bùi Lương nói: “Đi mời hết khách khứa ở phòng Địa Tự Các qua đây, rượu ngon đồ ăn ngon đang chờ sẵn, nếu có chút thất lễ nào thì mày chết chắc rồi đó!”
Suy cho cùng Bùi Lương cũng là ông chủ một phương, nói năng làm việc đều mạnh mẽ dứt khoát, chỉ nói vài câu đã làm cho giám đốc Vương sợ đến mức thừa sống thiếu chết, lập tức nhanh chóng làm theo.
Chẳng mấy chốc, giám đốc Vương đã đến phòng Địa Tự Các, Từ Bằng và những người khác đang gọi món.
“Từ thiếu gia, tổng giám đốc Bùi của chúng tôi đặc biệt mời các vị đến phòng Thiên Tự Các dùng bữa”.
Hai mắt Từ Bằng sáng lên, lộ ra một chút kinh ngạc, còn có đãi ngộ như này nữa sao?
Chẳng lẽ ông chủ nhà hàng này biết bố anh ta là ai sao?
Không đúng chút nào, trước khi đến đây anh ta đã tự nói ra rồi, người ta còn không thèm để tâm đến nữa là.
Từ Bằng chẳng buồn nghĩ nữa, hôm nay dù có như thế nào thì anh ta cũng phải có được thể diện.
Từ Bằng đứng dậy, nói: “Hôm nay các cậu có thể ăn một bữa ở khách sạn lớn Kim Long phòng Thiên Tự Các là nhờ vào tôi đấy, nào, chúng ta mau chóng sang đó thôi”.
Mọi người lần lượt đi ra khỏi phòng riêng, chuẩn bị đi vào phòng Thiên Tự Các, lúc Tần Lâm là người bước ra cuối cùng, giám đốc Vương mới tiến đến, nói nhỏ.
“Tần đại sư, tôi là Tiểu Vương, ông chủ Bùi nói rằng hôm nay bạn bè của cậu ăn uống ở đây đều được miễn phí, ông chủ Bùi sẽ không quấy rầy nữa, khi nào có cơ hội sẽ mời cậu ăn một bữa”.
Tần Lâm nghe xong liền nhận ra ngay khách sạn này là của Bùi Lương.
Chỉ là một bữa ăn mà thôi, Tần Lâm không hề để tâm đến, anh gật đầu, sau đó đi vào trong.
Thiên Tự Các thực sự tốt hơn Địa Tự Các rất nhiều, dù là đồ trang trí hay bộ đồ ăn đều ở một đẳng cấp khác, có mấy nhân viên phục vụ ở cạnh luôn đợi để phục vụ, vô cùng đẳng cấp.
Từ Bằng rất hài lòng, tự giác ngồi ở vị trí chủ tọa, sau đó đưa thực đơn cho Diệp Vãn Nhi.
“Vãn Nhi, đồ ăn ở đây ngon lắm, cậu cứ gọi tự nhiên”.