Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ Bằng hừ một tiếng: “Tớ nói tùy ý gọi là có thể gọi món tận mấy trăm nghìn hay sao? Có ai đi ăn mà gọi chai rượu mấy trăm nghìn không? Anh có xứng để uống chai rượu này không?”
Diệp Vãn Nhi có hơi tức giận: “Từ Bằng, đừng nói khó nghe như vậy, cùng lắm thì bọn tớ sẽ tự trả tiền rượu, không cần cậu mời nữa, có được chưa?”
Từ Bằng nghiến răng, vốn dĩ hắn không muốn gây chuyện với Diệp Vãn Nhi, nhưng nếu đã nói đến mức như vậy rồi thì cứ để cho Tần Lâm khó xử đi, Từ Bằng nói.
“Được! Vậy bữa hôm nay chúng ta chia đôi đi, đồ ăn coi như tớ mời, rượu thì mạnh ai nấy trả!”
Sắc mặt của các bạn học khác cũng trở nên khó xử, chai rượu trị giá hai trăm hai mươi nghìn này dường như mỗi người đều có một chai, cho dù không có tửu lượng tốt thì cũng hai người một chai.
Nếu như chia đều thì chẳng phải mỗi người sẽ mất một trăm nghìn đến hai trăm nghìn sao?
Ăn một bữa lại tốn những hai trăm nghìn...
Với một gia đình bình thường mà nói, căn bản là không thể được, nhiêu đó gần như là toàn bộ số tiền tích lũy của bọn họ.
“Diệp Vãn Nhi, bạn trai của cậu quá đáng lắm rồi đó, Từ thiếu gia có lòng tốt mời các người ăn, các người lại đi hại người ta, chúng tôi đều không biết rượu này lại đắt đến vậy, nếu như biết trước thì bọn tôi cũng sẽ không uống đâu!”
“Đúng vậy, một mình cậu phung phí thì mặc, lại còn liên lụy đến chúng tôi, chúng tôi đều là người bình thường thì lấy đâu ra hai trăm hai mươi nghìn chứ”.
“Hừm, không có tiền còn giả vờ, nghèo kiết xác như cậu uống chút bia là được rồi, lại còn đòi vang đỏ, bây giờ thì hay rồi, Từ thiếu gia không muốn trả tiền rượu cho chúng ta nữa, cậu vừa lòng rồi chứ?”
Vốn dĩ vừa rồi những người này đã bị Tần Lâm dọa cho câm họng, nhưng khi nhắc đến vấn đề tiền bạc thì mọi người đều trở nên nhạy cảm, và bọn họ bắt đầu quở trách Tần Lâm.
Nếu không phải do anh thì bọn họ cũng đâu cần phải tốn nhiều tiền như vậy?
Từ Bằng cười với vẻ giễu cợt, nói.
“Vãn Nhi, nếu cậu đồng ý làm bạn gái của tớ, tớ sẽ giúp trả phần của cậu”.
Diệp Vãn Nhi trừng mắt: “Không cần”.
Sau đó Từ Bằng hừ một tiếng, nhìn Trần Thục bên cạnh Diệp Vãn Nhi rồi nói.
“Trần Thục, cô cũng không cần sao?”
Trần Thục cau mày, sắc mặt hết sức khó coi.
Một chai rượu trị giá hai trăm hai mươi nghìn, đánh chết cũng không có tiền trả.
“Tổng giám đốc Từ, tôi...”
Từ Bằng cười lạnh: “Trần Thục, cô nói giúp tôi vài câu đi, tôi sẽ trả giúp cho cô”.
Trần Thục nghiến răng, đương nhiên cô ấy biết Từ Bằng muốn cô ấy nói gì, chẳng qua là muốn cô ấy khuyên Diệp Vãn Nhi đối tốt với hắn ta.
Nhưng cô ấy không thể, cô không phải là loại người vì tiền mà bán đứng bạn bè.
Nhìn thấy Trần Thục im lặng, Từ Bằng cười khẩy: “Được lắm, Trần Thục, cô được đấy!”
“Nếu đã như vậy thì cô tự tính tiền rượu của mình đi!”
Dù sao Trần Thục cũng là bạn thân của Diệp Vãn Nhi, đương nhiên lời nói của cô ấy sẽ có trọng lượng hơn người khác, nếu như Trần Thục chịu giúp thì hắn ta có thể suy nghĩ về việc giúp cô thanh toán số tiền đó.
Nhưng hiện tại, Trần Thục đã hoàn toàn giả câm giả điếc.
Nếu đã như vậy, Từ Bằng không những không trả tiền rượu, mà sau khi quay về, hắn sẽ làm khó công việc của bố cô, để xem cô làm thế nào!
Nhân viên phục vụ đến rất nhanh, nhìn thấy mọi người đều đã ăn được kha khá, bèn hỏi.
“Các vị khách quý đã dùng bữa xong chưa ạ?”
Từ Bằng gật đầu, sau đó chỉ vào Tần Lâm, nói.
“Xong rồi, chúng tôi tính tiền riêng, hai người bọn họ tự trả, chúng tôi chia đều”.
Nhân viên phục vụ ngây ra, có chút bối rối.
“Tiên sinh, anh chắc chứ?”