Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Quản lý Lưu hét lên như thế, lập tức mấy tên bảo vệ cầm dùi cui điện lao đến.
Dám gây chuyện ở trung tâm triển lãm? Muốn chết sao!
Từ Bằng không những đứng hóng chuyện mà còn đổ thêm dầu vào lửa, hắn gào lên.
“Vãn Nhi? Cậu xem xem bạn trai cậu là hạng người gì vậy, còn làm bác sĩ sao, theo tớ thấy chắc anh ta làm giả bằng đúng không?"
Mấy người bạn học đằng sau cũng lộ vẻ mặt châm biếm, Diệp Vãn Nhi đúng là mất mặt thật đấy, tìm một người bạn trai không có bản lĩnh đã đành, lại cứ đòi bì với Từ thiếu gia, Từ thiếu gia là người anh có thể bì nổi sao?
Lúc bảo vệ đang làm ầm lên, một người đàn ông trung niên tiện đường đi đến.
“Tiểu Lưu, xảy ra chuyện gì thế?”
Quản lý Lưu nhìn thấy thế bèn cúi đầu chào hỏi.
“Chủ quản Triệu! Người này làm giả thẻ đen vạn năng của ngân hàng Thụy Sỹ, tôi chuẩn bị khống chế anh ta rồi giao nộp cho cảnh sát!”
Chủ quản Triệu cau mày lại: “Làm giả thẻ đen vạn năng sao? Đùa tôi à, ai mà lại to gan thế chứ!”
Chủ quản Triệu bước đến chỗ đám đông, nhìn thấy Tần Lâm, ông ta khẽ nhíu mày.
Nói thật thì ông ta cũng không tin thanh niên trẻ tuổi như Tần Lâm có thẻ sở hữa tấm thẻ đen vạn năng của ngân hàng Thụy Sỹ.
Nhưng dù sao chủ quản Triệu cũng là lãnh đạo, phải xử trí khôn ngoan một chút.
“Tiểu Lưu, mang máy pose đến đây để quẹt thẻ, sau khi quẹt thẻ thành công, đối chiếu số chứng minh thư trên biên lai với số chứng minh của cậu này chẳng phải sẽ biết là thật hay giả sao?”
Quản lý Lưu cười: “Lãnh đạo, việc gì phải làm thế chứ? Thẻ của anh ta chắc chắn là giả, thể nào cũng không quẹt được”.
Chủ quản Triệu nhíu mày: “Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được, cứ làm theo quy trình đi”.
“Vâng ạ".
Quản lý Lưu cầm máy pose đến, quẹt thẻ của Tần Lâm ở trước mặt mọi người.
Ting!
Thực sự quẹt thành công, hơn ba triệu tệ đấy, nếu như tấm thẻ này không phải của Tần Lâm thì tội rất lớn.
Nhanh chóng có biên lai, bởi vì là thẻ đen vạn năng nên thông tin trên biên lai cũng không giống với thẻ ngân hàng khác, trên đó viết số chứng minh thư của Tần Lâm.
“Tôi có thể xem chứng minh thư của cậu được không?”
Chủ quản Triệu cũng rất khách sáo, Tần Lâm đưa chứng minh thư cho ông ta đối chiếu từng con số.
Vài giây sau, mặt chủ quản Triệu biến sắc, giơ hai tay trả lại thẻ ngân hàng và chứng minh thư cho Tần Lâm, ông ta cúi người nói.
“Xin lỗi cậu Tần, lúc nãy là hiểu lầm, thẻ này đúng là của cậu”.
Ông ta vừa dứt lời, đám đông lập tức im lặng!
Chiếc thẻ lợi hại này thực sự là của Tần Lâm sao?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, lẽ nào Tần Lâm thực sự là phú hào ẩn danh sao?!
Chủ quản Triệu quay đầu lạnh lùng nhìn quản lý Lưu rồi nói.
“Với tố chất của cậu không xứng làm việc ở chỗ chúng tôi, cậu bị đuổi việc rồi, hơn nữa không được làm việc ở ngành này nữa, sau này cậu làm ở ngành khác đi”.
Quản lý Lưu sợ hãi, mặt biến sắc.
“Đừng mà chủ quản, tôi sai rồi chủ quản, đừng đuổi việc tôi!”
“Anh Tần, cầu xin anh! Là tôi có mắt như mù, tầm nhìn hạn hẹp, cầu xin anh tha thứ cho tôi!”
Lúc này quản lý Lưu van nài cầu xin không một ai thương tiếc anh ta, gây tội thì phải tự chịu tội.
Tần Lâm thấy bực mình: “Vậy bây giờ chúng tôi có thể lái xe đi được chưa?”
“Được chứ, đương nhiên là được rồi, thực sự xin lỗi cậu Tần……”
Chủ quản Triệu cứ xin lỗi khiến Tần Lâm hơi khó chịu.
“Được rồi, chúng tôi chỉ muốn lấy xe thôi, mau lên”.