Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Những ngày sau đó, Thiền Huy không tới thăm tôi nữa.
Tôi cũng vô cùng ủ rũ, chẳng biết nên đối mặt với hắn thế nào.
Thậm chí, Nhị sư huynh cũng nhìn ra.
Huynh ấy khe khẽ hỏi nhẹ:
"Tiểu Nhất này, dạo này muội với Tiểu Thập Lục có phải cãi nhau không? Đệ ấy gần đây làm gì cũng mất tập trung, hôm trước còn mới bị sư phụ trách phạt xong.
Ta thấy muội mấy ngày nay cũng không vui bẻ hoạt bát như bình thường."
Tôi cúi gằm mặt:
"Bọn muội không có cãi nhau, chỉ là có một chút sự cố thôi..."
"Đệ ấy…ngỏ ý với muội đúng không?"
Tôi bất ngờ:
"Thiền Huy tìm huynh tâm sự ư?"
Nhị sư huynh lắc đầu:
"Không hề, nhưng ta nhìm ra được tấm lòng của Thiền Huy dành cho muội… cũng không phải chỉ có mình ta, có lẽ cả Thủy Kính Các này chỉ có muội không biết thôi."
Tôi chớp chớp mắt:
"Ý huynh là sao?"
"Đệ ấy chuyện gì cũng đi theo ý muội, muội xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay gì thì đệ ấy cũng đều sốt sắng tới phát điên.
Chỉ là người đứng ngoài cũng đủ thấy giữa muội và Thập Lục có tình cảm rất đặc biệt rồi."
Ngẫm cũng phải, gần đây tôi thường xuyên bị trọng thương rồi ngủ li bì, lần nào mở mắt tỉnh dậy, Thiền Huy cũng là người tôi thấy đầu tiên.
Nếu không phải nhờ hắn tới sớm một bước e là cả Thiên Hoành và tôi đã chết trong ngọn lửa của Xích Diệm Thú rồi.
Nhưng tôi chưa từng mảy may có suy nghĩ vượt qua giới hạn với hắn, song tình ý của tôi trước nay chỉ hướng về một người, bảo tôi phải chú ý tới điểm tốt của hắn tôi khó mà làm được.
Tôi nhíu mày, cảm thây bản thân cũng có lỗi vô cùng, đánh lẽ tôi không nên cự tuyệt thẳng thừng như thế.
Nhị sư huynh đặt tay vào vai tôi, khuyên nhủ:
"Ta thấy muội cũng rất khó xử nhưng Tiểu Nhất à, để Tiểu Thập Lục cứ ủ rũ suốt như vậy cũng không phải là cách."
Tôi lí nhí đáp lại Nhị sư huynh:
"Muội biết mà, muội sẽ thử tìm cách đi khuyên nhủ huynh ấy."
Nhị sư huynh chợt nhớ ra chuyện gì đó, huynh ấy cười nói với tôi:
"Phải rồi, sư phụ dặn ta chuyển lời tới muội.
Ba ngày nữa, muội sẽ cùng người lên Cửu Trùng Thiên, Thiên Đế có ý muốn trọng thưởng cho muội đấy, cả Thiền Huy nữa.
Đây cũng là dịp tốt để muội nói chuyện với đệ ấy đấy."
"Trọng thưởng? Muội á?"
"Ừ.
Cả muội và Thiền Huy đều có công vô cùng lớn trong việc ngăn chặn Xích Diệm Thú mà.
Ma Vực gần Nhân gian và Thiên giới như vậy, nó mà thoát thì đại loạn sẽ sớm xảy ra."
Tôi có chút mừng rỡ, gần như nét sầu não của tôi đã tan biến không ít.
Trọng thưởng à, vậy là tôi sắp giàu rồi! Rồi còn cả nỗi băn khoăn về tìm kế để bắt chuyện với Thiền Huy nữa.
Lên Cửu Trùng Thiên à, tôi tò mò lắm dáng vẻ của Mộ Thương khi yết kiến trên Thiên Điện sẽ như thế nào.
Ba ngày chỉ trong cái chớp mắt là tới, thương thể của tôi gần như cũng chẳng còn gì đáng ngại, tôi rạng rỡ bước tới đại điện từ sớm.
Tôi cứ tưởng là vậy, nhưng sư phụ cùng Thiền Huy đã sớm ăn vận chỉnh chu, đứng sẵn đợi tôi rồi.
Nhìn thấy Thiền Huy, mọi chuyện có vẻ đã lắng xuống dần, hắn đối mắt nhìn tôi, mỉm cười ôn dịu:
"Đi thôi, Tiểu Tiệp!"
Tôi cười tươi rói:
"Để sư phụ, sư huynh phải chờ rồi."
Không hổ là Thiền Huy, tôi tin hắn sẽ không bị chi phối quá nhiều bởi tình cảm nam nữ mà.
Tôi đã vô cùng lo lắng liệu rằng đến nhìn mặt tôi hắn còn không muốn nữa nhưng có vẻ quá thừa thãi rồi.
Tôi bước tới gần sư phụ, người chỉ vung tay một cái, chúng tôi đã đứng trước cửa lớn của Cửu Trùng Thiên rồi.
Thiên binh gác cổng chỉ vừa nhìn thấy sư phụ chúng tôi là đã lập tức thu lại ngọn giáo đang chắn trước cổng, còn chẳng cần tới lệnh bài thông hành hay gì, cúi gập người:
"Thái Uyên thượng thần!"
Sư phụ tôi phẩy tay, ra hiệu họ miễn lễ rồi dẫn tôi cùng Thiền Huy bước vào đường lớn, đi tới Thiên Điện.
Tôi vừa đi vừa ngó nghiêng ngó dọc xung quanh, đã chín năm rồi tôi mới có dịp quay lại, cảnh sắc không hề thay đổi, hoành tráng, hoa lệ, đẹp tựa Dao Trì Tiên Cảnh.
Tôi quay sang Thiền Huy thấy hắn vô cùng cứng nhắc bèn che miệng bật cười:
"Sao thế, huynh căng thẳng à?"
Hắn nhíu mày, vẫn còn cứng miệng:
"Không hề! Không phải muội cũng thế sao?"
Tôi cười khanh khách:
"Ta năm chín tuổi còn từng quậy tung cả cái Cửu Trùng Thiên này rồi ấy."
Hắn e là ngượng muốn độn thổ rồi, không hề đáp tôi.
Tôi cong cong khóe mắt, chân thành:
"Cảm ơn huynh!"
Thiền Huy nhìn tôi khó hiểu.
"Vì gì? Sao tự dưng lại cảm ơn ta."
"Vì đã không ngó lơ ta.
Suốt mấy ngày qua, ta đã vô cùng lo lắng huynh sẽ để tâm chuyện..."
Thiền Huy có lẽ cũng không muốn nhắc lại, hắn mỉm cười, tự nhiên mà vò đầu tôi:
"Ngốc, sẽ không bao giờ đâu.
Đại ca ca bảo vệ nhóc còn chẳng kịp."
"A, tên đáng ghét huynh, rối hết tóc bổn cô nương!"
Tôi hẩy tay Thiền Huy ra, khổ thân mái tóc mềm yếu mỏng như tơ của tôi.
Sắp diện kiến Thiên Đế Bệ Hạ rồi, đầu tóc mà rối xù thì ngại lắm.
Thường ngày nó cũng đã rối như tổ quạ rồi, có cọng còn thẳng đứng như mào gà nữa.
Sư phụ thấy hai đệ tử chúng tôi đùa cợt kể cả khi đã gần bước vào Thiên điện thì liền tặng mỗi đứa một cái lườm, hắng giọng dặn dò:
"Vào Thiên điện rồi, các con không được lỗ mãng, phải hành ngôn cẩn thận, dùng kính ngữ mà thưa gửi.
Kể cả có là người có công cũng không được kiêu ngạo, nghe chưa!"
"Dạ vâng!"- Cả tôi và Thiền Huy vừa cười vừa đồng thanh đáp.
Hiếm khi lại thấy sư phụ dặn dò nhiều điều thế này.
Bước vào Thiên điện tôi liền thu ánh mắt lại không dám ngó dọc lung tung.
Cả điện đều sáng rực, mỗi góc đều được đặt một viên Dạ Minh Châu to đùng, nguy nga tráng lệ hoàn toàn không lột tả được hết vẻ hào nhoáng uy nghiêm của Thiên Điện.
Ngồi trên tọa chính là vị Thiên Đế tương đối trẻ tuổi nhưng lại rất có tài.
Quanh ngài đều tỏa ra khí chất của kẻ hoàng tộc và lãnh đạm.
Sư phụ tôi chắp tay, cúi người cung kính:
"Thái Uyên, Thủy Kính Các xin diện kiến bệ hạ."
Thiền Huy và tôi cũng đều đồng loạt hành lễ.
"Thần, Hiên Viên Tiệp, Tiểu Nhất của Thủy Kính Các diện kiến bệ hạ."
"Thần, Thiền Huy, Thập Lục của Thủy Kính Các diện kiến bệ hạ."
Giọng Thiên Đế ôn hòa:
"Đều miễn lễ cả đi.".